Chương 122: Lý Bình An Đào Góc Tường
Triệu Hân Duyệt lẩm bẩm một tiếng rồi lộ ra vẻ mặt tươi cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như Quán chủ đã đề nghị thì đương nhiên là ta phải nếm thử món đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, ta đi chuẩn bị. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quay đầu đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi ăn xong cơm tối thì đám người Lý Bình An lại nói về chuyện Thục Sơn chiến kỷ, nói xong chuyện xưa thì đã khuya rồi, Triệu Hân Duyệt nhìn sắc trời, suy nghĩ trong lòng một chút, hay là thôi đi! Hôm nay trước hết không quay về nữa, lại ở đạo quán thêm một đêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, đám người Lý Bình An đã làm xong buổi tụng kinh sáng sớm, Bạch Hiểu Thuần đi tới đi lui trong sân, vung vẩy áo đạo sĩ mới tinh, cảm thấy vô cùng đẹp rồi nhưng quay đầu lại nhìn Quán chủ ở trước cửa đại điện, đạo bào màu tím hình như còn đẹp trai hơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Cốc cốc cốc... ͏ ͏ ͏ ͏
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Hiểu Thuần đơ ra một chút rồi lập tức hô lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta mở cửa ngay! ͏ ͏ ͏ ͏
Cất những bước chân nhỏ chạy đến phía cửa lớn, đưa tay kéo mở cửa ra kêu kẽo kẹt, hai bóng người cao lớn đang đứng ngay trước cửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Vũ Trần thì quay đầu lại nói lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, người ngày hôm qua lại đến nữa rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần nhìn Bạch Hiểu Thuần trước mặt mà trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn vậy mà thật sự bái sư rồi à? Sau đó lộ vẻ mặt tươi cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúc mừng tiểu huynh đệ gia nhập Tam Thanh quan, từ giờ về sau bước vào cánh cửa tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhếch miệng cười ngây ngô, ngẩng đầu ưỡn ngực. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vô thức nhìn lâu vào hai mắt Bạch Hiểu Thuần, dưới đáy mắt có chứa một tia hâm mộ và kiên định. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An từ cửa lớn đại điện đi ra chào đón, vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời Bạch huynh đệ vào! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần dẫn Ninh Khuyết đi đến, ôm quyền nói một cách cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ra mắt Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cũng ôm quyền cúi đầu chín mươi độ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cũng khẽ cúi lưng đáp lễ lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần và Ninh Khuyết đứng thẳng người dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch huynh đệ đến Tam Thanh quan của bần đạo sớm như vậy chắc là có chuyện quan trọng? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần cười khổ đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đêm qua Thập Nhị sư tỷ lại một đêm không về, vô cùng lo lắng nên đặc biệt đến thăm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thì ra là tìm Thập Nhị tiên sinh, nàng ở hậu viện, ngươi tự mình đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần cung kính hành lễ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó cất bước đi về phía hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết theo bản năng muốn đuổi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh Khuyết... ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết dừng bước lại, nghi hoặc nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần cũng dừng chân, hơi kinh ngạc nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo có vài lời muốn nói với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần nghe vậy thì cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh Khuyết, vậy ngươi đừng đi theo nữa, Quán chủ chính là đại năng giả có thể giao thủ với Thập Nhị tiên sinh, được Quán chủ chỉ điểm là cơ duyên của ngươi, đừng bỏ lỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết gật đầu đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần gật gật đầu với Ninh Khuyết rồi đi ra hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhìn Lý Bình An, kính trọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngài có gì dặn bảo? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh nói ngươi trời sinh là phế thể, không thích hợp tu luyện? ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Ninh Khuyết ảm đạm đi một chút rồi nói một cách kiên định: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tin rằng chỉ cần ta nỗ lực thì chắc chắn sẽ có kết quả, ai nói trời sinh phế thể thì không cách nào tu luyện? Ta lại càng muốn tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu tán tưởng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có dũng khí thì đáng khen! Nhưng có một số chuyện không phải cứ nỗ lực là có thể thành công. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Ninh Khuyết kiên quyết nhìn Lý Bình An đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ cũng khuyên ta từ bỏ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hất cây phất trần lên, nhìn về phía đại điện cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có biết Tam Thanh quan ta từ đâu mà có không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết hơi mờ mịt khi Lý Bình An đột nhiên nói sang chuyện khác nhưng hắn vẫn lắc đầu trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kiêu ngạo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan ta truyền thừa từ thời kỳ Thượng Cổ Hồng Hoang, vì thế pháp môn tu luyện cũng không giống với thế giới hiện tại, ngoại giới xem không đả thông được Thiên Trung Khí Phủ là phế thể nhưng với môn đạo của ta thì chưa hẳn là thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Trái tim Ninh Khuyết đập mạnh, lại nhảy lên hai cái, nhìn Lý Bình An với vẻ khó tin. ͏ ͏ ͏ ͏
Đáy mắt Lý Bình An lộ ra ý cười, duỗi ngón tay chỉ Ninh Khuyết một cái nhưng hắn tránh sang bên cạnh theo bản năng, với phản ứng của người bình thường thì sao có thể né tránh được khi tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ra tay, ngón tay và Ninh Khuyết như hình với bóng đi đâu theo đó, nó xuất hiện trên trán hắn, trực tiếp điểm lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Ninh Khuyết hiện lên kinh hoàng trong nháy mắt, đứng ngốc tại chỗ, qua mấy giây thì Lý Bình An rút ngón tay rồi đứng đó, Ninh Khuyết thì vẫn đứng yên không nhúc nhích. ͏ ͏ ͏ ͏