Chương 124: Trong Sơn Mạch Có Điểm Khác Thường
Bên kia, sau khi Bạch Vũ Trần cùng Ninh Khuyết trở về thư viện, Bạch Vũ Trần đi bẩm báo với viện trưởng những điều nghe thấy trong chuyến này, Ninh Khuyết thì trở về viện của mình. Trên đường trở về, các thư sinh gặp được đều nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này. Sau khi trở về phòng mình, hắn xoay người cài then cửa, rồi tháo chiếc ô đen trên lưng đặt lên bàn, đồng thời cũng tháo con dao ngang trên thắt lưng, kêu loảng xoảng, đặt bên cạnh chiếc ô đen. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy ngày liền, cả rửa mặt Ninh Khuyết cũng quên. Sau khi đặt dao và ô xuống thì hắn ngồi bên mép giường, bồn chồn không yên, pháp quyết tu luyện không ngừng tuôn ra trong đầu, tự lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ Tam Thanh Quan đó có thân phận ra sao? Nếu hắn muốn hại ta thì chỉ cần đưa tay ra là có thể giết chết ta, sao lại phí tâm tư như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Dường như đang khuyên giải bản thân, sau khi trong lòng có ý niệm này, lập tức kiên định lại, ngồi tĩnh tọa ở trên giường, giày cũng không cởi ra, cao hứng tiến hành tu luyện lần thứ nhất, tu luyện quên cả giờ giấc, chớp mắt trời đã tối sầm lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Ục ục... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng kêu từ trong bụng Ninh Khuyết phát ra, Ninh Khuyết bỗng nhiên mở mắt ra, nhảy xuống giường, cảm giác được trong cơ thể có một luồng khí thể hơi yếu, kích động kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành công rồi, cuối cùng ta có thể tu luyện rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Vui mừng hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta thành công rồi... ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh cuồn cuộn truyền khắp, dường như càng to hơn trong đêm khuya tĩnh lặng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nửa đêm không ngủ, bị bệnh hả! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cút! Còn kêu nữa ta đánh chết ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Người điên rồi sao! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng gầm tức giận vang lên hai bên. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết hoàn toàn không quan tâm, bật cười ha hả. Sự vui sướng khi tu luyện thành công làm hắn không có ý định đi ngủ, tiếp tục ngồi tĩnh tọa trên giường luyện khí. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Cùng lúc đó, trên Thương Man sơn mạch, có một người luộm thuộm như ăn mày đang bước đi loạng choạng, biểu hiện trên mặt như khóc như cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Có một đầu hổ vằn khổng lồ sặc sỡ đang nằm trong khu rừng rậm phía trước, thoát ẩn thoát hiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ chỉ tay vào đầu hổ vằn khổng lồ sặc sỡ cười haha như điên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt lấy... Tiểu lão hổ trốn đi đâu? Ta chính là cao thủ nhị giai, tuyệt thế thiên tài. Mau tới đấy đánh ba trăm hiệp với ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu hổ vằn khổng lồ sặc sỡ quay đầu nhìn Vương Chấn Vũ, đồng tử đột nhiên co rụt lại, hai chân nện xuống đất! Hình ảnh bị làm nhục mấy ngày trước lại hiện lên trong đầu, nữ nhi xinh đẹp của mình cũng vì chuyện này mà đã đói bụng mấy ngày. ͏ ͏ ͏ ͏
Đầu hổ vằn khổng lồ sặc sỡ lập tức trở mình đứng dậy, hướng về phía Vương Chấn Vũ há mồm nhe răng gầm nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Vương Chấn Vũ lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó dứt khoát không chút do dự chạy lảo đảo về phía con hổ khổng lồ. Cho dù chết cũng để ta chết trận! ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng tử của đầu hổ vằn khổng lồ co rụt lại, cúi đầu ngậm lấy hổ con đang tò mò quan sát rồi quay đầu bỏ chạy, chạy tung người mấy bước đã biến mất khuất ở chỗ sâu trong rừng rậm. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới chân Vương Chấn Vũ mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất, nằm trên mặt đất cười haha kêu lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không còn tu vi, ngay cả lão hổ cũng không thèm ăn thịt ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Cười đến ứa ra nước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ chống hai tay ngồi dậy, dựa vào một cây đại thụ bên cạnh, vung vẩy cánh tay hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có lỗi gì? Ta muốn tài nguyên tu luyện, ta muốn cao cao tại thượng, ta nhờ vả Thái tử thì có gì sai? Hạo Nhiên thư viện các ngươi dựa vào đâu phế bỏ tu vi của ta? Hạo Nhiên thư viện các ngươi dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng? ͏ ͏ ͏ ͏
Ống tay áo bị cành cây xước thành từng dải, bay bổng theo cánh tay vung vẩy của Vương Chấn Vũ, cuối cùng yếu ớt xụi xuống, quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ vì một con yêu quái cỏn con và một đám tiện dân liền phế đi tu vi của ta, mười mấy năm khổ cực tu luyện bỗng chốc không còn nữa. Ngươi là hạng vô tình, hạng độc ác! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi vừa nói đến Hạo Nhiên thư viện? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, một bóng người mặc áo choàng đen đứng ở trước mặt, khuôn mặt chỉ lòi ra một đôi mắt phát ra hồng quang, áo bào đen không ngừng dật ra ngoài màn sương đen. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ không sợ hãi, ngồi thẳng lưng tựa vào gốc cây hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi là kẻ nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Người mặc áo choàng đen cúi người, hướng mắt nhìn xuống Vương Chấn Vũ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là người có thể giúp được ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cười lạnh lùng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Một thân tu vi của ta đã bị phế, ngươi giúp ta thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Người mặc áo choàng đen duỗi ngón tay xanh đen ra chỉ vào nơi trái tim của Vương Chấn Vũ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỗ này tràn đầy thù hận, không cam lòng, điên cuồng, bạo ngược. Mà những điều này mạnh hơn lực lượng trước đây của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏