Chương 125: Sai Lầm
Ngón tay chợt đâm mạnh về phía trước, đâm vào tim của Vương Chấn Vũ, “phụt” một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nhìn xuống ngón tay đâm vào tim, trong mắt hiện lên một vẻ đau thương. Cuối cùng ta sắp chết rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Người mặc áo choàng đen bật cười, từng luồng hắc khí từ ngón tay được truyền vào tim Vương Chấn Vũ, thông qua tim đi khắp cơ thể. ͏ ͏ ͏ ͏
Người mặc áo choàng đen rút ngón tay ra, vết thương trên tim của Vương Chấn Vũ nhanh chóng khép lại, máu thịt lành lại trong nháy mắt, giống như chưa từng bị thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ nắm chặt tay hưng phấn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lực lượng, chính là loại lực lượng này, một loại lực lượng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Xoay người quỳ trên mặt đất dập đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ nhân, đa tạ chủ nhân đã ban cho ta một sinh mệnh mới. ͏ ͏ ͏ ͏
Người mặc áo choàng đen cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ nhân? Ngươi là đệ tử thư viện mà bái Bất Hủ tộc ta làm chủ nhân? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ dập đầu trên đất, nói một cách đầy cừu hận: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi bẩm chủ nhân, khi nữ nhân kia phế bỏ tu vi của ta, ta đã không còn là đệ tử của thư viện nữa, ta hận thư viện, ta thề phải hủy diệt hết tất cả thư viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Người mặc áo choàng đen gật đầu hài lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt! Ta hỏi ngươi, Thập Nhị tiên sinh kia tại sao phải tới Tây Vực? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ không hề chần chừ đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tới vì phong ma ạ, trong Thương Man Sơn Mạch phu tử đã từng phong ấn một đại ma đầu, một khi thoát ra sẽ làm loạn thiên hạ, cho nên cách mỗi mười năm cần Hạo Nhiên thư viện cho người tới gia trì phong ấn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Người áo choàng đen chấn kinh la lên, tim đập thình thịch, trong dãy núi này có phong ấn cường giả của Bất Hủ tộc? Còn là phu tử đích thân phong ấn? Sao trước giờ chưa từng nghe qua? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vội hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có biết tên gọi của người phong ấn hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ quỳ rạp trên đất nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏
Người áo choàng đen cúi đầu nhìn Vương Chấn Vũ, ánh mắt đỏ tươi lập lòe, vốn muốn tùy tiện bố trí một quân cờ, có lẽ có thể gây một ít phiền phức cho thư viện, không ngờ quân cờ này lại mang đến tin tức dọa người hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nàng phải gia trì phong ấn như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nàng muốn chúng ta đi vào đại trận, chém giết ma hồn... ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt đỏ tươi của người áo choàng đen lóe lên, sâu xa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn báo thù không? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ ngẩng phắt đầu lên, trong mắt ngập tràn thù hận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn! Ta muốn khiến cho nữ nhân đó trả giá đắt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
Người áo choàng đen hóa thành một luồng hắc phong cuốn qua Vương Chấn Vũ, lao về nơi xa. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên kia, trong đô thành Thạch quốc, từng đạo khí tức oai nghiêm chiếm cứ một phương, hoàng cung nguy nga giống như một con cự long khổng lồ nằm uốn lượn trên mặt đất, tản ra áp lực nặng nề uy nghiêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hoàng cung đại điện, một lão giả mặc hoàng bào đứng bên cạnh án kỷ, tay cầm bút lông nghiêng người viết chữ, Hồng công công đứng xéo bên cạnh, bên dưới là Thái tử điện hạ đang quỷ. Khánh quốc hoàng đế vừa viết chữ vừa nói lạnh nhạt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Những gì Tiểu Tứ nói có sai không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử quỳ trên đất cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có ạ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao phải chèn ép Ninh Khuyết? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử điện hạ do dự một chút, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn chưa từng để con vào mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có tư cách gì được hắn để mắt? ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử điện hạ không nhịn được ngẩng đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con là Khánh quốc Thái tử. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn sắp trở thành đệ tử thư viện! ͏ ͏ ͏ ͏
Thái tử không kiềm được phản bác: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn trời sinh phế thể, có tư cách gì có thể vào thư viện chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh quốc quốc quân lui lại một bước, nhìn chữ trên án kỷ gật gù đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Tứ, ngươi nhìn chữ ta viết như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công nhìn lướt qua rồi cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chữ của bệ hạ như long hành xà tẩu, dật cầu đắc thủy, đương nhiên là chữ đẹp trong thiên hạ khó có được. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh đế cười ha hả, tiện tay ném giấy trên án xuống, bay tới trước mặt Thái tử, mấy chữ to đập vào mắt Thái tử: “Phạt ba mươi roi, cấm túc ba tháng!” ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng tử của Thái tử co rút, đưa tay nâng giấy lên, cúi đầu cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi thần lĩnh chỉ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Cút! ͏ ͏ ͏ ͏
Cả người Thái tử run lên, đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi thần cáo lui! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi kính cẩn lùi ra đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Thái tử đi, Khánh đế đi qua đi lại trong điện, giận đùng đùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phế vật! Phế vật! Đều là phế vật. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái tử điện hạ còn nhỏ tuổi, làm việc khó tránh khỏi có sai lầm. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh đế giận dữ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nó là Thái tử, sao có thể có sai lầm? Trước mặt nữ tử tiến thoái, làm việc cuồng ngược, sau này làm sao chấp chưởng Khánh quốc ta? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, đó là Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏