Chương 127: Trước Khi Phong Ma
Thanh Vũ vui vẻ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hân Duyệt tỷ, ngươi thật tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi qua không phải thêm phiền phức hử? ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt kéo tay Thanh Vũ, cười đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể nhìn, không nhúng tay vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cười hì hì gật đầu liên tục. Lý Bình An nhìn lướt qua mấy người đang mong đợi, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, ngươi ở lại giữ nhà. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong trợn mắt, bất mãn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao lại là ta? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ngươi là đệ tử ngoại môn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong suýt nữa phun máu, đệ tử ngoại môn? Đệ tử ngoại môn thì làm sao? Đệ tử ngoại môn thì đáng đời bị bóc lột sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Quan chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vui mừng gật đầu, thật ngoan! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt khẽ điểm ngón tay, một cái thuyền ngọc bích lớn cỡ bàn tay bỗng hiện ra lơ lửng trước mặt, đẹp đẽ tinh xảo như trân bảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Lý Bình An lóe lên, đột nhiên xuất hiện, là pháp khí không gian sao? Cùng loại với Hồ Trung Càn Khôn? Triệu Hân Duyệt vung tay lên, thuyền ngọc bích lập tức bay ra biến lớn, từ từ đáp xuống đất, bụi đất cũng không gợn lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt chìa tay ra, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử, mời! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh đã mời, vậy bần đạo không khách sáo. ͏ ͏ ͏ ͏
Chân giẫm trên đất khẽ bay lên đáp xuống mũi thuyền. Triệu Hân Duyệt vô thanh vô tức bay lên rơi xuống cạnh Lý Bình An. Thanh Vũ phấn khích kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật đẹp! ͏ ͏ ͏ ͏
Phốc một cái nhảy đến mũi thuyền, thò tay sờ tới sờ lui mui thuyền như ngọc. Thanh Tuyết cũng nhảy lên, tò mò nhìn xung quanh. Thạch Hạo cười ha ha: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thuần sư đệ đừng lo, nhìn sư huynh đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Đưa tay nắm cánh tay của Bạch Hiểu Thuần nhảy lên. Bạch Hiểu Thuần bị dọa kêu lên một tiếng sợ hãi, vừa mới kêu ra tiếng đã bịch một tiếng đáp xuống mũi thuyền, cả người lắc lư. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An và Triệu Hân Duyệt đi vào trong khoang thuyền, trong khoang thuyền cũng có động thiên khác, ở giữa đặt một cái án, hai bên cạnh đặt hai giá sách, trên giá sách chất đầy thư tịch, trước giá sách còn để vài bàn ghế. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cảm khái: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh đi đường cũng không quên học tập, so sánh với ngươi bần đạo thật sự xấu hổ! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đối với đệ tử thư viện chúng ta mà nói, học tập chính là tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân khẽ rơi xuống mũi thuyền, phi thuyền ngọc bích từ từ bay lên, chớp mắt phá không bay đi. Thanh Phong đứng trong sân, dõi mắt theo phi thuyền bay xa, lầm bầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có nhân quyền! Đệ tử ngoại môn thì không phải là người à? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt chợt sáng lên, khẽ “Í” một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ chẳng phải có một mình ta sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Mắt lộ vẻ vui mừng, xoay người bước nhanh ra hậu viện. Một lát sau trong Càn viện, một “thiếu nữ” xinh đẹp mặc váy đỏ đi ra, đi tới bên bờ hồ, nhìn mặt hồ thương thân trách phận, nở nụ cười ngọt ngào, thật xinh đẹp! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Phi thuyền ở tầng trời xuyên qua giữa từng dãy núi, không lâu sau đáp xuống một sơn cốc không xa Ngự Thú Tông, trong sơn cốc đã có không ít người đang đứng, phân thành từng trận doanh. Phi thuyền chậm rãi hạ xuống, tất cả mọi người trong sơn cốc đều nhìn qua, dẫn đầu chính là lão viện trưởng của An Khánh thư viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt, Lý Bình An từ từ đi ra từ trong phi thuyền, nhẹ nhàng rơi xuống đứng trước phi thuyền. Tiếp đó bọn Thanh Tuyết, Thanh Vũ cũng từ trên phi thuyền nhảy xuống, dưới sự trông nom của Bạch Vân, tò mò chạy qua bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của đám người đều rơi trên người Triệu Hân Duyệt và Lý Bình An dẫn đầu, mấy tiểu tử kia đều bị lờ đi, cũng không mấy người chú ý tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Tầm mắt của lão viện trưởng dừng lại trên người Lý Bình An, tuy rằng chưa gặp qua, nhưng có thể chắc chắn đây là quan chủ Tam Thanh quan trong lời nói của Bạch Vũ Trần. Mấy người khác xôn xao thấp giọng bàn tán. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người trẻ tuổi lưng đeo trường kiến, bất bình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn là ai? Dựa vào cái gì mà đứng bên cạnh Thập Nhị tiên sinh? ͏ ͏ ͏ ͏
Một người đàn ông lực lưỡng dựng trường thương, trong mắt đầy đố kỵ nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn là ai vậy! Đại nhân vật đến từ trong Quốc đô à? ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao có thể đứng cùng với Thập Nhị tiên sinh? Thật không có lễ phép! ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ hắn cũng là người của thư viện sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặc đồ thật kỳ quái! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Người nhỏ giọng bàn tán đa số đều là người trẻ tuổi, có bất bình cũng có ngưỡng mộ. Một số người tuổi tác lớn hơn, mặc dù trong lòng cũng nghi hoặc, nhưng bọn hắn khôn khéo không nói ra, trái lại đều nở nụ cười khẽ gật đầu làm lễ với Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Viện trưởng An Khánh thư viện lập tức đi tới, cúi đầu thật sâu áy náy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão hủ không biết cách dạy dỗ, dẫn tới bọn hắn xằng bậy, mong Thập Nhị tiên sinh trách phạt. ͏ ͏ ͏ ͏