Chương 131: Chém Giết Tới Phong Sinh Thủy Khởi
Triệu Hân Duyệt suy nghĩ một chút, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lấy tốc độ của bọn họ, hẳn là cần mười mấy ngày! Không cần giết hết, chỉ cần có thể giết một nửa là đủ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An than thở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ầy, lúc trước sao ngươi phải phế hết tu vi của những thư sinh kia vậy? Dẫn đến bây giờ phải phiền phức như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì hành động của bọn hắn đã làm trái với nguyên tắc của thư viện ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Như vậy cũng có thể muộn một chút mà! Ít ra cũng đợi sau khi bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ đã. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn hắn không đáng để ta nhân nhượng, ta sẽ không vì chuyện của ma hồn mà để tâm linh của bản thân bị che mờ. Nếu như ta muốn, lúc nào cũng có thể điều tới hàng ngàn hàng vạn tu luyện giả nhị cấp giết sạch ma hồn trong không gian phong ấn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giơ ngón cái lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mỉm cười, vẻ đẹp trong phút giây đó khiến Lý Bình An rung động. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong không gian trận pháp phong ấn, Thạch Hạo vung vẩy Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chém giết trong một bầy quỷ, hai tay nắm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao xoay chuyển như con thoi, tạo thành một đao nhẫn phong bạo, ma hồn rống lên thảm thiết bị lưỡi đao xé thành từng mảnh, từng viên Hồn Châu như đậu nành rơi xuống đất, hơi lóe sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vòng quay càng ngày càng chậm, Thạch Hạo lảo đảo bước chân, dùng Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chống trên đất, lắc lắc đầu lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chóng mặt ghê! ͏ ͏ ͏ ͏
Cúi đầu nhìn Hồn Châu lấp lánh trên đất, lập tức mừng rỡ, cúi người muốn đi nhặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Một mũi tên phóng vèo tới từ đằng xa, xé rách không khí phát ra tiếng vang bén nhọn, bắn tới trước mặt Thạch Hạo, tên cắm một nửa vào tảng đá, phần đuôi chấn động trên không. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay Thạch Hạo khựng lại, ngẩng đầu nhìn về nơi mà mũi tên bay tới, chỉ thấy một thanh niên tay nắm trường cung đứng trên cây, sải chân giương cung. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên thu cung đứng trên cây, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồn Châu của ngươi ta muốn! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo trợn to mắt, kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn cướp của ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên rút ra một mũi tên từ sau lưng, đặt trên cung kéo căng dây cung, híp mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giao hết Hồn Châu trên người ngươi ra đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo toét miệng cười, lại dám đánh cướp tiểu gia ta? ! Châm giẫm xuống đất bịch một tiếng, mượn lực phản chấn giống như mũi tên bắn ra vọt về phía thanh niên. Ánh mắt thanh niên lạnh lẽo, thả tay ra, mũi tên bay vụt đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo từ dưới đất bay lên, xoay người trong không trung, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao rời tay bay thẳng về phía thanh niên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao va chạm với mũi tên trên không, mũi tên vô thanh vô tức bị Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chém thành hai nửa từ đầu tới đuôi, rơi xuống đất, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao thế tới không giảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt thanh niên khẽ biến, giẫm mạnh lên cây nháy mắt bay lùi ra sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Ầm một tiếng cả thân cây to bị Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đánh nổ, cành cây vụn gỗ bay ra, thân đao cắm thẳng dưới rễ cây. Thanh niên khiếp sợ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao có thể? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khói bụi, một cái tay nhỏ nắm chuôi đao Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, tiện tay rút Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ra, đi về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên liên tục lùi lại, gượng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu huynh đệ, lúc nãy ta đùa với ngươi đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu ca ca, ta cũng đùa với ngươi thôi được không nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Lao vút về phía thanh niên. Thanh niên vẻ mặt khẽ biến, lật người tới phía sau cây bên cạnh, một chưởng vỗ lên cây, đại thụ gãy lìa, cả thân cây đánh về phía Thạch Hạo. Thạch Hạo thế không giảm, giơ Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ra một đao chém lên thân cây, thân đao xoay chuyển trong lòng bàn tay, đại thụ nổ tung, vụn gỗ bay tứ tung, Thạch Hạo vọt thẳng ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vừa xông ra khỏi phạm vi cây nổ, mi tâm liền thấy nhói lên, hắn không nghĩ nhiều, đưa đao ra chém, rắc một tiếng một mũi tên gãy rơi xuống đất. Tiếp đó tiếng viu viu liên tục bay tới, Thạch Hạo lao trái chạy phải trên mặt đất đen, sau lưng một loạt tên cắm xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Thạch Hạo chăm chú nhìn thanh niên, trong mắt chứa ý cười, càng ngày càng gần. Thanh niên thì lại càng ngày càng hoảng sợ trong trong lòng, ở đâu ra tiểu quái vật này? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo giơ đao chém gãy hai mũi tên, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao rời tay bay đi, phịch một tiếng đâm xuống mặt đất trước người thanh niên, thân đao lóe hàn quang. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên cầm tên trong tay ngừng lại, vẻ mặt cay đắng mặc cho Thạch Hạo đi tới trước mặt mình. Thạch Hạo chìa tay, lẽ thẳng khí hùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giao Hồn Châu ra đây! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên cam chịu lấy ra một túi vải từ trong ngực, trong túi hơi phồng lên, ánh sáng lấp lánh, hiển nhiên là chứa đầy Hồn Châu. Thạch Hạo đưa tay cầm túi, cất trong ngực mình, cười toe toét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo rút Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ra, xoay người đi về phía sau, còn có quá chừng Hồn Châu chưa nhặt nữa! ͏ ͏ ͏ ͏