Chương 130: Đi Vào Không Gian Trận Pháp
Triệu Hân Duyệt ngập ngừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi bọn hắn đi vào chính là nội bộ của trận pháp phong ấn, ta cũng không thể can thiệp. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiến răng cáu giận, thằng gấu con, đợi ngươi ra xem vi sư trừng trị ngươi thế nào! Về phần an nguy của Thạch Hạo thì Lý Bình An cũng không quá lo, đường đường là khí vận chi tử sao sẽ vẫn lạc trong kiểu thí luyện nhỏ này? Vả lại trải qua trận chiến Bách Gia thôn lần trước, thực lực của Thạch Hạo đã được chứng thực, hình như chiến lực đã không yếu hơn nhị cấp, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ở bên cạnh cũng mắt tỏa sáng, nhao nhao muốn thử. Lý Bình An liếc nhìn nàng, đưa tay ấn lên trán Thanh Vũ, vô tình trấn áp! Thanh Vũ bĩu môi, cố gắng ngẩng đầu trắng mắt liếc nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một lát, tất cả mọi người đều vào không gian trận pháp, trong sơn cốc chỉ còn lại lác đác hơn hai mươi người, đa phần đều là gia chủ của các thế lực. Ninh Khuyết đi ra từ bên người Bạch Vũ Trần, đến trước mặt Lý Bình An cung kính thi lễ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ ân truyền pháp của quan chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tầm mắt của Lý Bình An chuyển từ trên cửa sang nhìn Ninh Khuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tu luyện được rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nở nụ cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đã tu luyện được một tia linh lực ạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An yên lòng, quả nhiên giống với suy đoán của mình, cái gọi là phế thể trong thế giới này chỉ là phong bế trung đan điền, hạ đan điền tu luyện không bị trở ngại, trải qua tu luyện không ngừng thì trung đan điền cũng sẽ được mở ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cũng lộ vẻ vui mừng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh Khuyết, chúc mừng ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vội vã cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn phải đa tạ Thập Nhị tiên sinh, nếu như không phải ngài mang ta tới Tây Vực, ta cũng sẽ không gặp được quan chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt vuốt tóc xòa trước trán, tùy ý cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là phúc duyên của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi thẳng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh Khuyết, ngươi có đồng ý bái ta làm sư không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vô thức nhìn Thập Nhị tiên sinh, trầm ngâm không đáp, mấy hôm nay đối với chuyện quan chủ cho mình công pháp, mình cũng đã suy đoán rất nhiều, khả năng lớn nhất chính là quan chủ muốn thu mình làm đồ đệ, nhưng không ngờ quan chủ lại trực tiếp hỏi thẳng ra ở đây, đánh mình một phát không kịp trở tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh Khuyết, chuyện này ngươi không cần phải băn khoăn tới ta, ngươi vẫn không phải là đệ tử thư viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh Khuyết, ngươi chính là trời sinh phế thể, cho dù tới thư viện, sợ rằng phu tu cũng không có cách nào dạy ngươi tu luyện. Bần đạo cho ngươi thời gian suy nghĩ, trước khi Thập Nhị tiên sinh rời đi, hi vọng ngươi có thể quyết định được, sau này không hối hận. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cung kính cúi đầu, đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ quan chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng lên trở về bên cạnh Bạch Vũ Trần, trong mắt mang theo vẻ suy tư, hơi thất thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi rất xem trọng hắn ư? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mặt không đổi sắc bịa chuyện: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có, tuổi hắn đã lớn như vậy, đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất để tu luyện, ta chỉ là rất tán thưởng sự cố chấp của hắn, mới muốn cho hắn một cơ hội. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu, nhìn Ninh Khuyết mừng rỡ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn quả thật có nghị lực cao vượt xa người thường, ta sẽ giúp ngươi khuyên nhủ hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêng đầu nhìn Triệu Hân Duyệt, vẻ mặt kỳ quái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hân Duyệt, ngươi thật sự là người tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng nói thêm một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
“Người tốt đưa thiên mệnh chi tử tặng cho người.” ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt quay đầu nhìn Lý Bình An, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cũng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghẹn lại, hình như bị phát thẻ người tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này trong trận pháp phong ấn, hơn trăm đệ tử dòng chính của các thế lực đứng trong một sơn cốc đen ngòm, cảnh giác nhìn xung quanh, chung quanh đều là một mảnh tối tăm xám xịt, mơ hồ có tiếng âm phong rít lên, một trận đồ xoay tròn khảm trên vách núi, đó chính là nơi mọi người đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Chen lẫn trong đám bọn họ, Thạch Hạo lớn cỡ đứa nhỏ năm sáu tuổi không dễ nhìn thấy, cũng không bị đám thiên chi kiêu tử để trong lòng. Cái đầu nhỏ của Thạch Hạo nghiêng qua nghiêng lại tò mò nhìn ngó xung quanh, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia giảo hoạt. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một hồi quan sát, mọi người lao xao đi ra khỏi sơn cốc, bắt đầu thăm dò bốn phía, rất nhiều người vừa đi ra liền gặp ma hồn thành bầy, đánh nhau dễ dàng chém giết ma hồn thu được Hồn Châu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong sơn cốc cuối cùng chỉ còn lại một võ giả mặc kình trang tay nắm trường thương, võ giả xoay đầu nhìn phía cửa xoay tròn, trong mắt lóe lên tia đỏ sậm, cười mỉa mai một tiếng, vứt trường thương xuống đất, nhanh chân đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài trong sơn cốc, Lý Bình An và Triệu Hân Duyệt bay lên trên phi thuyền ngọc bích lần nữa, ngồi ở trong thưởng trà. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ Thanh Tuyết hiếu kỳ nô đùa trong sơn cốc, Bạch Vân đi theo phía sau. Lý Bình An không nhịn được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hân Duyệt, chúng ta phải đợi đến khi nào? ͏ ͏ ͏ ͏