Chương 136: Hung thú đột kích thôn
Bạch Vân cười nhìn cảnh tượng này, trong lòng dấy lên một cảm xúc bùi ngùi, Bạch Vân quan trang nghiêm hơn nhiều so với Tam Thanh quan, thế nhưng lại thiếu đi sự ấm áp, như vậy cũng tốt, truyền thừa đạo thống vốn là chuyện rất nghiêm túc.
Bạch Vân cung kính hành lễ nói:
- Quán chủ, đệ tử cũng cáo từ.
Lý Bình An gật đầu nói:
- Mọi thứ đều phải cẩn thận, đừng hành sự lỗ mãng.
- Vâng!
Bạch Vân kính cẩn hành lễ, xoay người đi ra phía ngoài, đi khỏi Tam Thanh quan, một đạo kiếm quang bây lên phía ngoài Tam Thanh quan, chốc lát chở Bạch Vân bay đi xa.
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần nhanh chóng chuẩn bị qua loa, mỗi người vác một cái bọc, kích động chạy ra bên ngoài.
Ở trong sân phía ngoài, Thanh Tuyết và Thanh Vũ đang vẽ vẽ trên tuyết, một bức vẽ cây trúc, một bức vẽ con vịt, bức tranh to lớn ở trong tuyết lại có vài phần đẹp đẽ.
Thấy Thạch Hạo và Bạch Hiểu Thuần xách bọc chạy đến, Thanh Vũ thoáng sửng sốt, hỏi:
- Các ngươi đi đâu đó?
Thạch Hạo phấn khởi nói:
- Sư phụ cho phép chúng ta về nhà ăn Tết rồi, ta phải về Thạch thôn.
Bạch Hiểu Thuần toét miệng cười nói:
- Ta sẽ về Bạch gia thôn, thăm trưởng thôn.
Thạch Vũ ao ước nhìn bọn họ, vô thức nghĩ đến cha mẹ của mình, sâu trong đáy máy khó nén được vẻ cô đơn.
Thanh Tuyết vừa cười vừa nói:
- Dọc đường đi phải chú ý an toàn đấy.
Thạch Hạo vỗ vỗ lồng ngực của mình, đắc ý nói:
- Sư tỷ yên tâm! Bên ngoài Thương Man sơn mạch không có gì có thể đe dọa được ta.
Thanh Tuyết nghiêm túc nói:
- Đừng nên khinh thường!
Thạch Hạo lớn tiếng đáp:
- Vâng!
Cười đùa hí hửng chạy ra ngoài.
Bạch Hiểu Thuần cũng to tiếng nói:
- Đại Bạch, chúng ta đi thôi, quay về thôn nào!
Đại Bạch trư ở xa xa trở mình đứng dậy khỏi tuyết, hà nóng một hơi rồi nhấc móng chạy đến, đứng ở trước mặt Bạch Hiểu Thuần.
Bạch Hiểu Thuần xoay người cưỡi lên Đại Bạch trư, vung tay lên hưng phấn la to:
- Xuất phát!
Đại Bạch trư lập tức chạy nhanh ra ngoài, lắc lắc cái mông vừa trắng vừa to chạy như bay trong màn tuyết.
...
Chạng vạng, Thạch thôn đang tiến hành một trận chiến đầu, một con hung thú Song Đầu Cự Hổ xông vào Thạch thôn muốn săn đuổi thôn dân, bắt đầu chiến đấu với Tế Linh, thân Cự Hổ cao ba mét, chiều dài phải hơn mười mét, so sánh với nhân loại thì tuyệt đối là một hung thú khổng lồ, khó mà chống cự được.
Một cành liễu quét ngang qua bầu trời, giống như mũi tên, bắn về phía Song Đầu Cự Hổ.
- Gào! Ồm!
Hai cái đầu to lớn của Cự Hổ ngẩng cao gầm lên vài tiếng, phun ra một ngọn Liệt Diễm, một luồng Hắc Phong Tịch Quyển, Hắc Phong Tịch Quyển và Liệt Diễm phun về phía cành liễu.
Cành liễu không hề lui lại, bắn thủng tâm của ngọn lửa, Cự Hổ nhảy về phía bên cạnh, ầm một tiếng nổ vang dội, nơi mà cành liễu bắn về phía Cự Hổ đứng yên lúc trước, đá vụn bắn tung tóe, cành liễu rơi thẳng xuống dưới đấy.
- A!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Cự Hổ nhảy vài bước đã phi được mấy trăm mét, bổ nhào tới bên cạnh một sơn dân, cắn một cái, máu tươi tung tóe, tiếng kêu thảm thiết lập tức biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở nơi góc tường, đội trưởng săn bắn đau đớn nhắm chặt mắt lại, mở mở mắt vung tay lên, rống giận gầm thét: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắn cung, bắn cho ta. ͏ ͏ ͏ ͏
"Vù!" ͏ ͏ ͏ ͏
"Vù!" ͏ ͏ ͏ ͏
"Vù!" ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Từng mũi tên dài xé gió lao về phía Cự Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Miệng một cái đầu của Cự Hổ đang nhai nuốt huyết nhục, một cái đầu khác đột nhiên ngẩng lên, "Gào!" một tiếng gầm thét, gió xoáy trong miệng phun ra, thổi bay mũi tên trong không trung, chẳng khác nào rơm rạ cây củi bay lung tung vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
"Vù!" một tiếng xé gió vang lên, Cự Hổ dồn sức nhảy sang bên cạnh, đùng một tiếng vang lên, cành liễu bắn xuống mặt đất, đá vụn và bông tuyết bắn lung tung khắp nơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão trưởng thôn chạy từ đằng xa tới, phẫn nộ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao bên ngoài lại có hung thú mạnh mẽ như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hổ nắm chặt thiết thương trong tay, chăm chú nhìn Song Đầu Cự Hổ và Tế Linh liễu thụ giao chiến, nghiến răng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế Linh không thể nào di chuyển, sự linh hoạt thua kém con nghiệt súc này rất nhiều, ta sẽ hạn chế hành động của nghiệt súc này, cho Tế Linh tranh thủ cơ hội. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt trưởng thôn đại biến, cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được... ͏ ͏ ͏ ͏
Đưa tay muốn kéo lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hổ đã tay cầm trường thương xông ra bên ngoài, nhảy vài bước đã ra xa mười mét. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lại có vài người đàn ông từ những chỗ còn lại lao ra, mỗi một người đều cầm vũ khí trong thấy, xem cái chết như không. ͏ ͏ ͏ ͏
Bước chân của Đại Hổ không hề ngừng lại, hét lớn một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta lên nào! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đồng thanh đáp lớn một tiếng, cùng phóng về phía Song Đầu Cự Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi toàn bộ những người đàn ông vạm vỡ xông đến cần, cùng nổi giận gầm lên một tiếng rồi nhảy lên, trường thương trong tay bổ về phía Cự Hổ, bốn người chợt chùng thân lại, tay cầm đại đao đánh về phía bốn chân của Cự Hổ, hai người còn lại quăng xích ra muốn khóa Cự Hổ lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hổ chính là một trong những người bay lên trời, thiết thương trong tay mang theo mỗi thù hận, dứt khoát đâm về phía cổ của Cự Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bên đầu của Cự Hổ đột nhiên ngẩng lên, rống to "gào!" một tiếng, gió xoáy màu đen cuồn cuộn, ba người Đại Hổ bỗng chốc bị cuốn bay, bịch bịch bịch văng ra xa hơn mười mét. ͏ ͏ ͏ ͏
Đuôi của Cự Hổ quét ngang qua, chẳng khác nào roi thép càn quét, vài tiếng vang lên, những người tay trầm trường đao kêu thảm thiết, bị đánh bay ra xa, trong đó còn có tiếng xương cốt răng rắc, bịch bịch bịch ngã xuống, lăn một đoạn xa trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người cầm xiềng xích trong tay bất thình thình quăng xích cuốn chặt lấy hai chân của Cự Hổ, sau đó nghiêng người kéo thật chặt, bắp thịt hai tay giống hệt như cốt thép cuốn lại cùng nhau, mặt mũi dữ tợn run rẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Cự Hổ nhảy về phía trước một cái, hai người kêu thảm một tiếng bị hất bay, bịch bịch ngã ra xa, không biết sống chết ra sao. ͏ ͏ ͏ ͏
"Đùng!" Một tiếng động vang lên, giống như đại chùy nổi trống, cành liễu phi trúng người Cự Hổ, nháy máy da tróc thịt bong. ͏ ͏ ͏ ͏
"Gào!" Cự Hổ rít gào một tiếng, bị lực lượng khổng lồ đánh bay, rầm một tiếng đè lên một căn nhà, bụi mù nổi lên bốn phía. ͏ ͏ ͏ ͏
Cành liễu mềm mại chợt căng cứng lên, "vù!" một tiếng bắn về phía căn nhà đã sụp đổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ầm! Gỗ vụn đá bay tán loạn trong không trung, một bóng đen to lớn chợt nhảy ra từ đống đổ nát, bị thương trái lại đã kích phát tính hung ác của Cự Hổ thân là hung thú, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân tản ra khí thế hung tàn, phóng về phía Đại Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Cành liễu chợt đổi hướng, phi về phía Cự Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
"Gào!" Cự Hổ không chịu lùi bước, nhảy lên một cái, song trảo kẹp lại, chộp lấy cành liễu. ͏ ͏ ͏ ͏
"Rầm!" Cự Hổ và cành liễu đụng phải nhanh, cành liễu chợt lay động, mấy chục phiến lá liễu bay tán loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Cự Hổ bỗng chợt bị hất bay, bịch một tiếng ngã xuống mặt đất, lăn về phía sau, trên song trảo đầy vết thương máu tươi đầm đìa. ͏ ͏ ͏ ͏
"Gào!" Cự Hổ bỗng nhiên rít gào một tiếng, thân thể xoay một cái rồi đột phá vòng vây bên cạnh chạy ra ngoài, bổ nhào về phía Đại Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Cành liễu giống như cự mãng, chuyển hướng đuổi theo Cự Hổ, nhưng tốc độ cuối cùng vẫn chậm hơn một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bóng đen to lớn che lấp đỉnh đầu, Đại Hổ ngửa mặt nhìn Cự Hổ lao tới, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, thôn có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Hổ! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Vài tiếng kêu gào bi phẫn vang lên, trong lòng thôn dân cũng đều dấy lên một cảm giác vô lực tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghiệt súc, ngươi dám! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng nói trong vắt xông thẳng lên trời, một luồng hàn quang đột nhiên xé gió bay đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Trái tim của Cự Hổ co quắp lại, thân có bản năng của dã thú, khiến cho nó xoay thân thể một vòng trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
"Vù!" một tiếng, một luồng ngân quang lướt qua ngực của Cự Hổ, ầm một tiếng đánh xuống mặt đất, từng tảng đá vụn lớn văng lên. ͏ ͏ ͏ ͏