Chương 140: Loại Bỏ Phong Ấn
Giọng nói lạnh như băng của bóng đen truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như ngươi muốn chết, thì ở lại nơi này đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Vương Chấn Vũ co giật hai cái, cuống quít chạy xuống phía dưới núi, sau khi chạy xuống núi lại trèo lên hai cái đỉnh núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng đen nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đủ rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Vương Chấn Vũ mới ngừng lại, đứng trên đỉnh núi thở dốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng đen từ trong cơ thể Vương Chấn Vũ chui ra, vung tay lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phá cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Bỗng nhiên những sợi tơ máu màu đen dưới đáy núi lửa thu lại, tiến vào bên trong cột sáng, từng tia chớp phát ra từ trong cột sáng, trong tiếng nổ oanh oanh oanh, cột sáng bắt đầu chập chờn tan rã. ͏ ͏ ͏ ͏
Oanh! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng nổ rung trời vang lên, miệng núi lửa phun ra một cột sáng to lớn màu đỏ thẫm, bay thẳng lên trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong chốc lát, toàn bộ không gian trận pháp đều chấn động, ngay cả Thạch Hạo đang chạy trốn cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía cột khí màu đỏ sậm sau lưng, hắn sờ lên năm viên ma thạch trong ngực, trong lòng nổi lên bất an nói thầm, không phải tình cảnh này là do ta lấy đi mấy viên đá đưa tới chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Những người đuổi giết Thạch Hạo cũng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía khí thể màu đỏ thẫm đang lan tràn trên trời, trong lòng nổi lên cảm giác khủng hoảng, vô số ma hồn gào thét lao về phía khí thể màu đỏ thẫm, khí tức liên tiếp tăng vọt. ͏ ͏ ͏ ͏
Một cô gái tay cầm trường đao đứng trong rừng cây, do dự một chút, quay người chạy về phía cửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị thư sinh cầm trường kiếm ở cửa sơn động, cũng cuống quít chạy ra cửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đều nhao nhao bỏ chạy ra phía cửa, cảm giác nguy hiểm không ngừng dâng lên trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ đứng trên đỉnh núi, vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, cái trận pháp này bị phá hủy rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng ma nhẹ nhàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ phá hủy được một phần nhỏ của trận pháp, còn lại phải xem bản thân hắn, ta tin tưởng Bất Hủ Đại Tôn của tộc ta nhất định có thể thoát khỏi lồng giam. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cực kỳ hứng thú đề nghị: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, hay là chúng ta tiếp tục phá hư bốn cái tiết điểm còn lại của trận pháp đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng đen hừ lạnh một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết vừa rồi bản tọa dùng cái gì để phá hư trận pháp không? Chính là bản nguyên tinh huyết của bản tọa đấy. Hiện tại nhanh rời đi, chạy ra khỏi không gian phong ấn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ nhảy xuống, chạy xuống phía dưới núi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài, Lý Bình An đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm với Thập Nhị Tiên Sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Thanh Tuyết, Thanh Vũ từ bên ngoài chạy vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết kinh hoảng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, cửa ra vào trận pháp biến đổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An sững sờ, biến đổi là sao? Cửa ra vào trận pháp? Chẳng lẽ bọn hắn đều đi ra rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt biến sắc, đứng lên đi ra phía ngoài, Lý Bình An cũng đi theo sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Người của các đại thế lực ở trong sơn cốc, đều nhao nhao tụ tập đến, chỉ trỏ cửa ra vào trận pháp, nhìn thấy Triệu Hân Duyệt và Lý Bình An đi ra, tất cả đều dời ánh mắt đi qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lão giả tiến lên cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị Tiên Sinh, xin hỏi cái trận pháp này xảy ra chuyện gì vậy? Đám hậu bối của chúng ta có nguy hiểm không? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nghiêm nghị nhìn cửa ra vào trận pháp, chỉ thấy một cỗ khí thể màu đỏ thẫm đang từ bên trong bay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cũng nhíu mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là tình huống gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trận nhãn phong ấn bị phá, nhưng không biết bị phá mấy cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Nội tâm Lý Bình An hơi động, trận nhãn phong ấn bị phá, vậy chẳng phải Thạch Hạo sẽ có nguy hiểm sao? Hắn vô ý thức tiến lên một bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt vội vàng kéo tay Lý Bình An lại, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuyệt đối đừng đi vào, tu vi ngươi quá cao, sẽ kinh động người bị phong ấn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An có chút nóng nảy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy bây giờ phải làm sao? Bọn hắn có nguy hiểm hay không, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như vậy à? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cũng có chút bối rối, từ trước tới giờ đều từng chưa nghĩ qua sẽ gặp phải loại chuyện này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ngươi có bảo vật cường đại phu tử ban cho sao? Có bảo vật là có thể trấn áp Tà Thần, còn quản hắn bị kinh động hay không bị kinh động. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói đúng, hiện tại không nên nghĩ nhiều như vậy, ta và ngươi cùng đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ra rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ra rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong sơn cốc vang lên vài tiếng hét. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Bình An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên cười tà, từ trong không gian trận pháp bay ra, trong mắt loé lên một tia hồng quang. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt chợt hiểu ra, tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ma Tộc, là các ngươi đang phá hư phong ấn? ͏ ͏ ͏ ͏