Chương 139: Ma Tộc Xuất Thủ
Lao ra hồ nước, hắn chạy về một phía khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Khu vực thứ ba, khu vực thứ tư, toàn bộ không gian trận pháp đều lưu hành truyền thuyết về Thạch Hạo, hoàn toàn trở thành hùng hài tử đáng ghét người người đuổi bắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Trung ương không gian trận pháp, bên trong một miệng núi lửa, Vương Chấn Vũ lại đặt một viên đá màu đen bên cạnh cột sáng, nó xoay tròn chung quanh, lui ra phía sau một bước cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, mắt trận cuối cùng đã an trí xong. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ảnh đứng bên cạnh đôi mắt giống như ngọn lửa huyết hồng bập bùng, thanh âm mờ mịt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt lắm! Giờ ngươi lui ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Đại nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đột nhiên nhảy sang vách núi bên cạnh, giẫm một cái bay lên mười mấy mét, từ xa nhìn lại giống như một con diều hâu, dán lên trên vách núi, cuối cùng bay xuống miệng núi lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ bay nhanh xuống núi, lại bay vút đến ngọn núi nơi xa rồi nhìn về phía miệng núi lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ảnh xuất hiện ở bên người, đôi tay giơ lên, khặc khặc cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại năng Bất Hủ tộc xuất hiện đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiên địa yên tĩnh, không có tiếng gió nào, chìm vào bầu không khí kỳ lạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới đáy miệng núi lửa, Thạch Hạo nắm một hòn đá màu đen, nó đang không ngừng chấn động. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nghi hoặc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hả! Chuyện gì vậy? Sao hòn đá này lại động đậy? Chẳng lẽ còn là sống sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Duỗi tay sờ sờ ngực, những hòn đá trong lòng ngực cũng rung rung. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lại bỏ hòn đá vào ngực, nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôi, mặc kệ đi, nơi này cũng không an toàn, phải chạy nhanh đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhảy lên trên vách đá, giống như con nhện nhanh chóng bò lên trên đỉnh, lặng yên xuống núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ảnh run tay, phẫn nộ quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nổ cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Không gian trận pháp vẫn không hề có phản ứng, một trận gió bình yên thổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cúi đầu khom lưng đứng ở phía sau, trong lòng hoài nghi người tự xưng Bất Hủ tộc này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không đây, sao chẳng có một chút phản ứng gì thế? Nhưng hắn cũng không dám nói ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ảnh thả tay ra, lạnh băng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ma thạch bị lấy đi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có khả năng! Trận pháp không gian ẩn nấp như thế, trừ bỏ chúng ta, người bình thường căn bản không thể tìm được. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ảnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Qua nhìn xem! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ vội vàng cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ảnh hoàn toàn đi vào trong cơ thể Vương Chấn Vũ, hắn chạy như bay về phía núi lửa, lúc đuổi tới vừa vặn nhìn thấy một đám người cầm vũ khí bay vọt đến, mỗi một người đều có thể nhảy mười mấy mét, đều là tu sĩ tu vi không thấp. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ thay đổi sắc mặt, biến thành dáng vẻ lúc mới vừa vào trận, đứng tại chỗ chờ đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người dừng trên đại thụ bên cạnh Vương Chấn Vũ, quát chói tai: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương Tự Châu, ngươi có thấy thằng nhóc nào không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thằng nhóc? Theo bản năng trong đầu Vương Chấn Vũ hiện lên hình ảnh Thạch Hạo, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có phải một thằng nhóc khoảng năm sáu tuổi không? ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám người đều bay vọt đến, đứng trên ngọn cây, bao quanh Vương Chấn Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tên to con kinh hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết hắn? Hắn ở nơi nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng đều sôi nổi nhìn Vương Chấn Vũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ chỉ bừa một hướng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn bỏ chạy về phía kia, các ngươi muốn bắt hắn phải chạy thật nhanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Người hỏi lúc trước nhìn thoáng qua Vương Chấn Vũ, vung tay lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đám người bay vọt theo hướng Vương Chấn Vũ chỉ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ lộ vẻ phẫn hận chi sắc, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, nhất định là tiểu quỷ kia đã cầm ma thạch đi, hắn ngồi theo phi thuyền Thập Nhị tiên sinh, rất có khả năng cũng biết vị trí phong ấn mắt trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên tai vang lên giọng nói lạnh băng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được lắm, dám phá hỏng việc của bổn tọa, bổn tọa muốn hút linh hồn ra, dùng lửa ma đốt cháy. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, hiện tại làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến nơi phong ấn dưới miệng núi lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ bay nhanh xuyên qua rừng cây, chạy vội đến đỉnh núi, nhảy xuống, chân ở trên vách núi đá mượn lực, nhẹ nhàng hạ xuống đáy, cột sáng trắng tinh vẫn tồn tại, nhưng ma thạch đã biến mất không thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ảnh đi ra từ trong cơ thể Vương Chấn Vũ, máu tươi màu đen bay ra từ hắc ảnh, hắc ảnh lập tức nhạt đi vài phần. ͏ ͏ ͏ ͏
Máu đen bay đến cột sáng, dừng lại ở bên cạnh, chậm rãi xoay tròn trở thành một đạo huyết tuyến xoắn ốc màu đen bao phủ cột sáng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bản tọa xem hắn cầm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong giọng nói của bóng đen mang theo một tia lạnh lẽo, hiển nhiên Thạch Hạo lấy đi ma thạch cũng khiến hắn tức giận không nhẹ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng đen lóe lên, tiến vào trong cơ thể Vương Chấn Vũ, Vương Chấn Vũ bay lên phía trên, rất nhanh đã trèo lên đỉnh núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương Chấn Vũ đứng ở trên đỉnh núi, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nhân, chỗ này có thể phá hư phong ấn chưa? ͏ ͏ ͏ ͏