Chương 147: Phong Ma Kết Thúc
Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
"..." ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lúc nhất thời không phản bác được. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt lại vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn may ma hồn không chạy đi, nếu không tội trạng của ta sẽ lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng quay người nhìn về phía sơn cốc, vung tay lên một đạo bạch quang vẩy ra, bao phủ túi Hồn Châu mỗi người mang ra, bạch quang bao phủ túi Hồn Châu, lập tức phát ra ánh sáng màu u lục, túi Hồn Châu biến thành màu ngà sữa, toàn thân Thạch Hạo giống như biến thành người ánh sáng, rất là bắt mắt, cho dù phía dưới có người hận đến nghiến răng cũng không dám nói nhiều một câu. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt miễn cưỡng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sự tình phong ma tới đây hoàn toàn kết thúc, các ngươi đều trở về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nội lão viện trưởng thư viện An Khánh hiện lên một tia mờ mịt, cả đời vì phong ma mà cố gắng, rất nhiều đêm gặp ác mộng thấy Tà Thần phá phong mà ra, nguy hại thiên hạ, hiện tại nhiệm vụ kết thúc, trong lòng lại cảm giác trống vắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão viện tử xoay người hữu khí vô lực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại cũng đều cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuân lệnh Thập Nhị Tiên Sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhảy lên Bích Ngọc Phi Chu, phi thuyền chậm rãi bay lên, phá không rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần ở bên trong sơn cốc thở phào một hơi, quay người nhìn về phía các thế lực, cung kính thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ chư vị viện thủ, Bạch Vũ Trần ở đây cám ơn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không dám, không dám. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch công tử khách khí. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cũng có được chỗ tốt, về sau loại chuyện này càng nhiều càng tốt mới đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người nhao nhao cười đáp lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, phi thuyền lướt qua tầng trời dừng lại ở phía trên Tam Thanh Quan, chậm rãi đáp xuống hậu viện Tam Thanh Quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ dẫn đầu từ bên trên Phi Thuyền nhảy xuống, sau đó là Thạch Hạo toàn thân loé lên tia chớp dẫn theo Bạch Hiểu Thuần nhảy xuống, dọa cho Bạch Hiểu Thuần lập tức nhắm mắt lại, lúc rơi xuống mặt đất mới dám mở mắt ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Bình An từ trên phi thuyền bay xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt duỗi tay ra, phi thuyền thu nhỏ lại bay tới chỗ Triệu Hân Duyệt, bị Triệu Hân Duyệt thu vào trong tay, giống như một món đồ mỹ nghệ tinh xảo vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hâm mộ liếc nhìn một cái, đến lúc nào ta mới có loại pháp bảo này? ! Không ngờ tọa kỵ của quán chủ Tam Thanh Quan như ta lại là một con trâu? Một chút thể diện cũng không có. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong mặc một thân váy đỏ từ bên ngoài đi tới, nhẹ nhàng đung đưa vòng eo, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, rốt cục các ngươi cũng trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Bỗng nhiên con mắt Lý Bình An trừng lớn, kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, tại sao ngươi ăn mặc như vậy? Đạo bào của ngươi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong dạo qua một vòng, tung váy đỏ cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo bào giặt rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không còn gì để nói, cái trán hằn lên gân xanh, đạo bào công năng tự lọc, cần phải giặt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tâm tình u buồn của Triệu Hân Duyệt lập tức buông lỏng, khóe mắt lộ ra vẻ mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cảm thấy Thanh Phong mặc như này rất xinh đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ném cho Triệu Hân Duyệt một cái mị nhãn, vẫn là Thập Nhị Tiên Sinh có con mắt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ hưng phấn chạy tới, mỗi người lôi kéo một cánh tay Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn Thanh Phong, ghen tị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư muội, ngươi thật xinh đẹp! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ liên tục gật đầu, ghen tị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Đúng vậy! Ta cũng muốn trở nên xinh đẹp như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chờ các ngươi trưởng thành, các ngươi sẽ trở nên đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo và Bạch Hiểu Thuần cũng tò mò nhìn Thanh Phong, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân răn dạy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, đây là đạo quán, mặc như này còn ra thể thống gì? Còn không nhanh thay đổi cho ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong mím môi một cái cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng người phập phù đi đến Càn Viện, ánh mắt Thanh Tuyết Thanh Vũ hơi chuyển, vội vàng đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân áy náy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, đều tại ta dạy bảo không nghiêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xua tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải lỗi của ngươi, mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, chỉ là thẩm mỹ của Thanh Phong đi chệch thì phải. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử đạo môn chúng ta cần nhất chính là tâm linh lột xác, chứ không phải là quan tâm xấu đẹp bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kinh ngạc nhìn Bạch Vân một cái, ngộ tính rất cao nha. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhìn thoáng qua Triệu Hân Duyệt, trong mắt mang theo ý cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ta đi chiêu đãi khách hành hương bên ngoài một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần đi theo ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi nhảy nhót đi theo Bạch Vân ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhàn nhạt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo ở lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo sững sờ, lập tức đứng lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vụng trộm nhìn Thạch Hạo một chút, sau đó cho hắn một cái ánh mắt tự cầu phúc, rồi nhanh chóng đi theo Bạch Vân ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏