Chương 146: Tiểu Sư Thúc
Hắc y Tà Thần nhìn về phía Lý Bình An, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, xem ra hắn không phải đến đối địch với ta, nếu không thật sự đánh nhau cũng chưa biết ai thắng ai bại, dưới chân hơi dùng lực một chút, Ma Ảnh bịch một tiếng nổ tung ra, huyết nhục màu đen văng khắp nơi, rơi trên mặt đất bốc lên hơi nóng. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cắn răng, ngẩng đầu nhìn Tà Thần, nắm chặt Xích Giới thấy chết không sờn kiên định nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho dù ta chết cũng sẽ không cho ngươi rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc y Tà Thần lộ vẻ kỳ lạ nhìn Triệu Hân Duyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng lôi kéo cánh tay Triệu Hân Duyệt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưa đến mức này, chưa đến mức này, có phải ngươi đã quên phu tử để lại cho ngươi pháp bảo tất thắng hay không. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt sững sờ, sư phụ ban cho bảo vật tất thắng? Đúng rồi! Tại sao ta lại quên mất chuyện này chứ? Nàng nhìn về phía hắc y Tà Thần nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tà Thần, lão sư đã sớm biết được ngươi sẽ ra ngoài, nên để lại cho ta bảo vật đối phó ngươi, ngươi trốn không thoát đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc y Tà Thần thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn Tà Thần, duỗi tay ra, một cái cẩm nang hiện lên, mở cẩm nang ra thấy bên trong là một trang giấy thì lập tức sửng sốt, đã nói là pháp bảo đối phó Tà Thần? Tại sao lại là một phong thư? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn xem phía trên viết cái gì? Có phải là nhược điểm có thể uy hiếp Tà Thần hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao sư phụ ta lại làm ra loại chuyện này? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nàng vẫn mở trang giấy ra nhìn lại, càng xem sắc mặt càng kỳ lạ, ánh mắt lóe lên, hết nhìn hắc y Tà Thần rồi lại nhìn trang giấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phía trên viết cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Triệu Hân Duyệt lóe lên một tia mờ mịt, há to miệng muốn nói lại thôi, nàng bỏ trang giấy vào trong cẩm nang, nhìn hắc y Tà Thần thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ tử Triệu Hân Duyệt bái kiến tiểu sư thúc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tà Thần là tiểu sư thúc của Thập Nhị Tiên Sinh? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy không phải là sư đệ phu tử sao? Tại sao lại bị phu tử phong ấn? ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người bên trong sơn cốc không nhịn được thấp giọng hét lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hết nhìn Triệu Hân Duyệt lại nhìn hắc y Tà Thần, khó trách trước đó có cảm giác là lạ, dường như không có nửa điểm sát ý, đối đãi Triệu Hân Duyệt và đối đãi tên Ma Tộc kia hoàn toàn là hai cái thái độ khác nhau, không nghĩ tới là người một nhà! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhịn cười đứng ở bên cạnh, quái lạ nhìn hai người, có một loại cảm giác như xem gia đình máu chó nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc y Tà Thần quét nhìn một vòng, tiếng nghị luận lập tức biến mất, tất cả mọi người bên trong sơn cốc xoay người cúi đầu, cung kính đến mức không thể cung kính hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc y Tà Thần chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị sư huynh kia của ta nói gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn hắc y Tà Thần, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão sư nói, nếu như tiểu sư thúc muốn rời đi thì cứ rời đi, nhưng đừng giết chóc bừa bãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc y Tà Thần cười hắc hắc hai tiếng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết chóc bừa bãi? Ta giết chóc bừa bãi khi nào? Chính bọn hắn làm sai thì phải gánh chịu hậu quả, không phải công bằng chính nghĩa là do vị sư huynh kia của ta nói sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng ngài dùng quỷ phạt người là tà đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Tà Thần lộ ra một nụ cười tà mị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì thế ta mới là Tà Thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc y Tà Thần đánh giá Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi rất không tệ, là người theo đuổi tiểu nha đầu này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An, Triệu Hân Duyệt cùng ngơ ngác, tất cả mọi người bên trong sơn cốc đều vểnh tai, kỳ lạ, quá kỳ lạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lấy lại tinh thần, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này, ngươi đừng hiểu lầm, ta và Thập Nhị Tiên Sinh chỉ là bèo nước gặp nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Tà Thần hơi gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa thấy đã yêu? Ta hiểu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngơ ngác, ta nói vừa thấy đã yêu lúc nào? Lỗ tai ngươi có bệnh à? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cũng tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- tiểu sư thúc, ngươi mà cứ nói lung tung như vậy nữa, ta sẽ báo cáo sư phụ, phong ấn ngươi lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy hắn phải bắt được ta trước rồi nói! ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên thân ảnh Tà Thần biến mất trong không trung, nhưng giọng nói lại quanh quẩn trong sơn cốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Sơn cốc yên tĩnh mấy giây, Lý Bình An có chút mờ mịt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kết thúc như này sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt chán nản nhẹ gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật không nghĩ tới người bị phong ấn lại chính là tiểu sư thúc của ta, hơn nữa ta còn làm hư phong ấn, sau khi trở về lão sư sẽ rất tức giận! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An an ủi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao đâu, có lẽ phu tử đã sớm nghĩ đến loại tình huống này, cho nên mới cho ngươi cái cẩm nang kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt u oán nhìn Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời điểm những sư huynh sư tỷ khác đến gia trì phong ấn, sư phụ cũng đều cho bọn họ cẩm nang, chỉ có ta phải dùng đến. ͏ ͏ ͏ ͏