Chương 150: Phản Ứng Của Các Thế Lực
Tất cả trưởng lão không tự kìm hãm được rùng mình một cái, từng người vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không dám, không dám. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tông chủ bớt giận! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tông chủ, nhị trưởng lão nói năng lỗ mãng, xin ngài bỏ qua cho hắn lần này. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Rào! ͏ ͏ ͏ ͏
Nhị trưởng lão từ trong hồ nước xông ra, tức giận kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong Thiên Dưỡng, rốt cuộc ngươi có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng hừ lạnh một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có ý gì? Ý ta là từ nay về sau Tam Thanh Quan chính là Thương Man sơn mạch chi chủ, chúng ta lấy Tam Thanh Quan vi tôn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người vô ý thức nhìn về phía Phong Thiên Dưỡng, lộ vẻ khó có thể tin, sau đó một cái ý nghĩ đáng sợ xuất hiện ở sâu trong nội tâm mọi người, chẳng lẽ tông chủ cho rằng Thập Nhị Tiên Sinh không phải là đối thủ của quán chủ Tam Thanh Quan? Chẳng lẽ muốn ở ao nước nhỏ chỗ chúng ta nuôi thành một đầu Chân Long? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng hừ lạnh một tiếng, nhanh chân đi về phía cung điện của mình, đám trưởng lão đứng tại chỗ, gương mặt biến hoá mấy lần, rồi cũng tự mình tản ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trên một ngọn núi thấp bé, có mấy căn nhà gỗ tọa lạc trên đó, một lão đầu nằm trên ghế trước nhà gỗ, trong tay cầm một cái quạt hương bồ hơi phe phẩy. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nữ hai nam từ dưới núi chạy như bay đến trước mặt lão giả cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu từ từ mở mắt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Tráng, Nhị Tráng, ngốc nữ trở về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu mập mạp khó chịu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ ta gọi là Tề Bán Nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu hài tử cũng phụng phịu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ ta không phải là Nhị Tráng, ta gọi là Tề Nhất Nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ nhíu mày, chống trường thương trong tay xuống mặt đất, giận dữ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão già chết tiệt, ngươi gọi ai là ngốc nữ vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai, không sai, ngốc nữ nhà ta cũng đã trưởng thành rồi, hiện tại không thể gọi là ngốc nữ nữa, ngươi tên là gì nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thiếu nữ hừ một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có sư phụ nào như ngươi không? Ngay cả tên của đồ đệ cũng không nhớ được! Nhớ cho kĩ, ta gọi là Quan Giai Ngọc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu cảm thán nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Già rồi, già rồi, không nhớ được! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba tiểu đồ đệ trầm mặc, gương mặt mang theo một chút bi thương, bọn hắn cũng biết tuổi thọ sư phụ gần hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, Bạch Vũ Trần gọi các ngươi đi làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu mập mạp Tề Bán Nguyệt, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi sư phụ, ngươi xem một chút vật này có hữu dụng với ngươi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu mập mạp móc một cái túi nhỏ từ trong ngực, tản ra hào quang màu trắng nhũ đưa cho lão giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu mở cái túi ra, kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Linh hồn chi lực thật nồng đậm, đây là thứ gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đưa tay nắm một viên Hồn Châu ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu mập mạp Tề Bán Nguyệt cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta phải rất vất vả mới lấy được vật này đấy, Thập Nhị Tiên Sinh mời chúng ta hỗ trợ chém giết ma hồn, bên trong rất nhiều ma hồn đều có vật này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu thì thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ma hồn? Chưa nghe nói qua, thế nhưng đây là đồ tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba đứa trẻ nhìn lão đầu chờ đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi mắt hơi có vẻ đục ngầu của lão đầu nhìn bọn hắn một chút, lắc đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng không có tác dụng gì với ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Ba đứa trẻ lập tức buồn bã. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu đặt cái túi ở bên người, cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nào, nói cho vi sư biết lần này các ngươi gặp phải cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt tiến lên mấy bước, đi ra sau lưng lão đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, để ta nói cho ngươi đi! Lần này chúng ta chân chính được mở rộng tầm mắt, hơn nữa còn gặp được một người rất thú vị. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt kể lại, lão giả cười tủm tỉm nghe, nghe được một hổi nụ cười dần dần biến mất, đứa bé năm sáu tuổi tai họa toàn bộ không gian phong ấn? Các ngươi xác định không phải đang nói đùa chứ? Trấn áp mấy vạn ma hồn, còn có thể mơ hồ đối kháng Tà Thần, vậy mà Tây Vực còn có đại năng như thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả không nhịn được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn hắn là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu mập mạp mờ mịt lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! Không có trao đổi qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu tức giận kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này cũng không biết, các ngươi còn có tác dụng gì? Nhanh đi tra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt ngẩng đầu nhìn mặt trời đã ngả về tây, nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trời sắp tối rồi, còn tra thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu nhíu mày, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có đi hay không? Ngốc nữ lấy gia pháp ra cho ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi, ta đi còn không được sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong liền hấp tấp chạy xuống dưới núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt lão đầu nhìn về phía Tề Nhất Nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Nhất Nguyệt liền quay người chạy xuống dưới núi, vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, chờ ta một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão đầu nhìn về phía Quan Giai Ngọc, cười tủm tỉm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồ đệ ngoan, vi sư ngủ một ngày, đau cổ quá. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc hừ một tiếng, đi ra sau lưng lão đầu, dùng đại lực bóp bả vai cho hắn. ͏ ͏ ͏ ͏