Chương 155: Thạch Hạo Hiến Thạch Đầu
Trong đầu lập tức hiện lên đủ loại cách dùng của Viên Quang Thuật, cũng không tính là khó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cốc cốc cốc! Một loạt tiếng gõ cửa truyền đến, Lý Bình An lật tay thu Long Hổ Trấn Chỉ vào ống tay áo, ngồi ngay ngắn trên giường nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Kẽo kẹt! Tiếng mở cửa vang lên, cái đầu nhỏ của Thạch Hạo từ bên ngoài luồn vào, vẻ mặt như một tên trộm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kinh ngạc một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo từ ngoài cửa chui vào, quay người đóng cửa phòng lại, vẻ mặt gian xảo nhìn bốn phía nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, con phát hiện mấy cái bảo bối. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bảo bối gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo chạy đến bên cạnh cái bàn, liên tiếp lấy ra năm tảng đá màu đen từ trong ngực, ầm ầm để lên bàn, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính là thứ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoay người rời giường, đi đến trước bàn dò xét, tùy ý cầm lấy tảng đá màu đen, lập tức ngẩn ra tại chỗ, hắn cảm thấy hắc ám cuồn cuộn đập vào mặt, giống như Thâm Uyên địa ngục vô biên vô tận muốn bao phủ thôn phệ chính mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông! Pháp tướng của Thượng Thanh đạo tổ xếp bằng ở bên trong thức hải Lý Bình An hơi động một chút, một gợn sóng giống như thiên địa rung chuyển từ trên người Thượng Thanh Pháp Tướng phát ra, gợn sóng quét ngang toàn bộ thế giới thức hải, vô số ngôi sao tinh hệ nhao nhao vỡ nát phá diệt, hắc ám xâm lấn mà đến tan rã giống như tuyết trắng mùa xuân. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc ám tan rã, bỗng nhiên Lý Bình An lấy lại tinh thần, bịch một tiếng hắc thạch trong tay rơi trên mặt bàn, lăn vài vòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo kinh ngạc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Lòng Lý Bình An còn sợ hãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo, lúc ngươi lấy mấy tảng đá này, có phát sinh sự tình gì không đúng hay không, ví dụ như cảm thấy hắc ám vô biên vô tận. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo mê mang nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi lấy tảng đá này từ đâu ra? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lại vội vàng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo xấu hổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ bên trong trận pháp phong ấn, lúc ấy mấy viên đá màu đen này đang bay múa quanh một cái cột sáng màu trắng, con nhìn thấy thú vị liền đoạt lấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không còn gì để nói, thấy thú vị liền lấy xuống sao? Cái cớ này rất tốt rất trâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cúi đầu, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc con lấy khối hắc thạch cuối cùng xuống, đột nhiên một đạo khí thể màu đỏ thẫm phá vỡ đại trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Sư phụ, không phải là con đã gây họa rồi chứ? Có phải là bởi vì con cầm viên đá màu đen này đi cho nên đại trận mới bị phá không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì vậy lúc trước ở đại sảnh ngươi không lấy những viên đá màu đen này ra? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo liên tục gật đầu, vô cùng đáng thương nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm đi! Nếu như ta đoán không lầm, những viên đá màu đen này hẳn là một trong những thủ đoạn phá hư phong ấn của tên Ma Tộc kia, bởi vì bị ngươi lấy đi, cho nên thời gian phong ấn bị phá giải mới chậm trễ một chút, để các ngươi đều trốn thoát. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo mừng rỡ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sao? Vậy cái phong ấn kia không phải vì con mới bị phá? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lộ vẻ khó coi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuy nói ở một mức độ nào đó ngươi đã phá hủy mưu đồ của Ma Tộc, cứu được rất nhiều người, nhưng ngươi có biết loại hành vi này có bao nhiêu nguy hiểm không, ngay cả đây là cái gì cũng không biết còn dám loạn đụng, ngại sống quá dài hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo rụt cổ một cái, nhỏ giọng thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng con cảm thấy cũng không có nguy hiểm! ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn dám mạnh miệng? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lập tức chụm hai chân lại, cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, con sai rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêm túc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sai ở chỗ nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngoan ngoãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con không nên ở dưới tình huống chưa xác định an toàn, đã lỗ mãng hành sự. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vui mừng gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt, về sau phải làm như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngẩng đầu ưỡn ngực nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Về sau nhất định phải xác định an toàn rồi mới đi làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Rốt cục cũng được ta giáo dục đến nơi, Lý Bình An làm ra vẻ tuổi già an lòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! Tạm thời lưu mấy viên đá màu đen này lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo hấp tấp đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bên khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong một gian phòng ở Khôn viện, Triệu Hân Duyệt ngồi bên giường, hai chân chụm lại để một bản thư tịch cổ xưa ở trên đùi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mở sách, nhìn xem chữ phía trên, bên trong hoảng hốt giống như nhìn thấy một lão giả mặc áo bào xám, cưỡi trên một cỗ xe bò, cùng với một đám đệ tử đi lại trên cổ đạo mênh mông, lão giả áo xám không ngừng giảng giải từng đoạn chiết lý nho đạo, đáng giận là có thể cảm nhận được mấy loại ý cảnh chí cao của nho gia, nhưng một câu nói cũng không nghe, chỉ có thể nhìn thấy từng tên đệ tử lộ ra vẻ mừng rỡ, trong lòng giống như bát trảo cào tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả áo xám ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh mắt giao hội với Triệu Hân Duyệt ở trong không trung, lão giả áo xám mỉm cười, thời không xoay tròn Triệu Hân Duyệt lập tức trở về hiện tại, thân ở trong một gian phòng làm bằng gỗ. ͏ ͏ ͏ ͏