Chương 158: Ninh Khuyết Bái Sư
Lý Bình An tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tán thưởng quyết tâm kia của Ninh Khuyết. Biết rõ không thể thành nhưng vẫn có nghị lực, quyết tâm mở ra đại đạo trong tuyệt cảnh, cho nên mới nguyện ý cho hắn một cơ hội. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết quỳ một chân trên đất, cúi đầu cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Ninh Khuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy ngày nay, ngươi đã nghe ngóng qua Tam Thanh quan của ta rồi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết mang theo chút tôn kính, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Biết, độ đời giúp người, thủ giới, không lạm dụng giết chóc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể tuân thủ không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ngẩng đầu kiên định nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhấc tay một cái, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạ Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cung kính đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt ở bên cạnh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử, Ninh Khuyết dù sao cũng là do ta mang đến Tây Vực. Nếu đã bái Lý công tử làm thầy, xin Lý công tử dụng tâm dạy dỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là dĩ nhiên! Thập nhị tiên sinh nếu như không yên tâm thì tùy lúc có thể quay lại xem sao. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu một cái, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ ta sẽ làm vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy lúc nào ta cũng cung kính chờ đợi Thập nhị tiên sinh đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt khẽ cười một tiếng, búng ngón tay một cái. Một chiếc thuyền ngọc bích xinh xăn bay ra từ giữa ngón tay, đón gió mà biến lớn thành một con thuyền khoảng hơn mười thước bay lơ lửng trên không trung. Toàn thân thuyền giống như được đúc từ ngọc phỉ thúy mà thành, dưới ánh Mặt trời lóe ra ánh sáng xanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn về phía Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử, hy vọng có ngày gặp ngươi ở Đông Châu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì ngươi đợi không công rồi. E rằng cả đời này ta cũng không thể đi Đông Châu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tin tưởng ngươi sẽ đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Hân Duyệt nhìn Lý Bình An chằm chằm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chột dạ, nhưng mà chính bản thân mình còn chẳng tin mình nữa là! Tự tin của ngươi từ đâu tới thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn Lý Bình An, trong lòng suy nghĩ, là tông môn được truyền thừa từ thời viễn cổ hồng hoang, lần này xuất thế há lại yên lặng không tiếng động gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt khẽ cười một tiếng, xoay người nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vũ Trần, chúng ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần đứng ở bên cạnh, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt bay lên thuyền bay, đáp xuống đầu thuyền. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phất phất tay kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lái thuyền chậm một chút, chú ý an toàn. Thuyền đi lướt gió nhất thời, thân nhân ở lại lệ rơi hai hàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt trợn mắt nhìn Lý Bình An một cái, phụt một tiếng bật cười, vung tay lên, phi thuyền bay lên không, phá không mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng ở trước cửa Tam Thanh quan, nhìn hướng Triệu Hân Duyệt rời đi trong lòng thoải mái một hồi. Rốt cuộc cũng đi, chuỗi chuyện phiền toái này cuối cùng cũng kết thúc, bần đạo rốt cuộc có thể ung dung qua ngày, thoải mái quá! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết lặng lẽ nhìn Lý Bình An một cái. Quán chủ và Thập nhị tiên sinh quả là tình thâm ý nặng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoay người, đi vào trong đạo quán. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vội vàng theo sau, khuyên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, nếu quả thật ngài không bỏ được Thập nhị tiên sinh thì có thể đến thư viện thăm nàng ấy. Hơn nữa, nàng ấy cũng nói sẽ quay về gặp ngài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Ninh Khuyết hệt như nhìn kẻ ngu vậy. Ngươi nhìn chỗ nào thấy ta giống như không bỏ được? Bây giờ ta cả người ung dung thoải mái có thấy không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đi ra từ hậu viện, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, có thể dùng bữa sáng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân thẳng người dậy, nhìn về phía Ninh khuyết cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúc mừng ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt Ninh Khuyết cũng lộ ra nụ cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tham kiến Bạch Vân đạo trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười ha ha nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau này đều là người mình rồi, không cần khách khí như vậy nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người đi tới hướng hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hậu viện, Ninh Khuyết liếc mắt liền thấy bốn đứa bé đang đuổi nhau đùa giỡn, trong lòng dâng lên một suy nghĩ cổ quái: “Sau này bọn họ đều là tiểu sư huynh, tiểu sư tỷ của ta rồi à?” ͏ ͏ ͏ ͏
Nhóm người Thanh Tuyết thấy Lý Bình An đi tới, vội vàng dừng đùa giỡn, đứng chung lại một chỗ hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Dư quang ánh mắt còn đang không ngừng đánh giá Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi ăn cơm đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn cơm thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ phát ra một tiếng hò hét vui mừng, một nhóm bốn đứa bé vội vàng chạy vào hướng phòng khách. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đứng ở phía sau, vuốt râu cười ha hả, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xem trù nghệ của bần đạo khoảng thời gian này thế nào! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi ăn điểm tâm, Lý Bình An ngồi ở vị trí chủ vị trong đại sảnh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, ngươi đi ngăn cửa lại, tạm thời không để cho tín đồ vào trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đứng lên, nhìn Ninh Khuyết một cái theo bản năng, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Xoay người đi ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh Khuyết, ngươi theo ta đi bái kiến tổ sư. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng lên cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó theo Lý Bình An đi ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏