Chương 160: Đạo Hiệu Cho Hiểu Thuần
Lý Bình An chắp hai tay sau lưng, ung dung thong thả đi ra phía ngoài. Thời điểm thị sát giang sơn của trẫm tới rồi, cảm giác ung dung này thật là tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi được mấy bước, luôn có cảm giác phía sau hình như bị theo đuôi. Chợt quay đầu lại, bắt gặp Bạch Hiểu Thuần đang đi sát phía sau, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thuần, ngươi đi theo sư phụ làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ủy khuất nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngươi vẫn chưa chọn đạo hiệu cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ô, chưa có đặt đạo hiệu cho ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kinh ngạc nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần gật đầu lia lịa, mặt đầy ủy khuất nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mặt tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thuần à! Trong những đệ tử này, sư phụ thương yêu nhất, coi trọng nhất chính là ngươi, cho nên đối với đạo hiệu của ngươi mới suy nghĩ rất lâu, nhất định phải cho ngươi đạo hiệu hay nhất! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần kích động kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vui vẻ yên tâm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần khách khí, đây là chuyện vi sư phải làm. Ngươi phải tu luyện thật tốt, chớ có phụ lòng sư phụ một phen khổ tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần phấn khích gật đầu kiên định, sau đó trông đợi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, vậy đạo hiệu hay nhất của ta đã có chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chớp mắt một cái, cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vi sư xem xét cặn kẽ hơn trăm cái đạo hiệu, chỉ chọn được hai cái hay nhất. Mãi vẫn đang chần chờ không quyết, vì thế mới không nói cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cảm động nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngươi thật tốt. Cả trăm cái mà chỉ lấy được có hai, nhất định cái nào cũng rất hay, chọn đại một cái là được. Chỉ cần là do sư phụ chọn, ta đều thích hết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật là hiểu chuyện. Nếu ngươi nói như vậy, thế thì cứ gọi là Thanh Thuần đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hơi sửng sốt, Thanh Thuần? Sao mà nghe kì thế kia chứ? Bèn vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, đạo hiệu còn lại là gì ạ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như không thích Thanh Thuần, thì có thể lấy là Thanh Bạch! Làm người thì phải trong sạch, ngụ ý tốt biết bao. ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hiểu Thuần nhíu lại, nghe thì rất hay nhưng sao cảm giác lại kì thế nhỉ? Không nhịn được lại hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, còn nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giương phất trần lên, vẩy cho Bạch Hiểu Thuần một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lòng tham không đáy là tối kỵ với người tu đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vẻ mặt đau khổ thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài không phải nói còn có mấy trăm sao? Nói thêm mấy cái nữa đi, để cho ta chọn được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mở hai lòng bàn tay ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bỏ hết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lanh lợi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, có khi nào ngài bỏ nhầm rồi hay không? Nói thêm mấy cái nữa đi mà? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngữ trọng tâm trường, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiểu Thuần, hôm nay sư phụ sẽ dạy ngươi một bài học. Chúng ta phải học tập người ưu tú, như vậy chúng ta mới có thể càng ưu tú hơn. Còn những kẻ thất bại bị đảo thải, không đáng để chúng ta nhớ trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần không nói gì một hồi lâu. Ý của ngài ấy chính là cái bị bỏ đi ngài ấy đã quên sạch rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đằng hắng một cái, thúc giục: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thuần, người tu đạo theo lý phải quả quyết kiên định, ngươi đưa ra quyết định đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lại so sánh một chút, thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, hay thôi cứ gọi ta là Thanh Thuần đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Như vậy quá tốt, Thanh Thuần, đồ nhi ngoan, còn không mau đi tu luyện đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! Sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đáp một tiếng, theo bản năng xoay người, rời đi theo hướng lúc đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An thả lỏng được một chút, lộ ra nụ cười đắc ý. Vẫn là trẻ con dễ gạt! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đi mấy bước, chân dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Bình An, toét miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, công pháp ta tu luyện cần phối hợp với luyện đan. Ngài có lò luyện đan không? ͏ ͏ ͏ ͏
Theo bản năng, trong đầu Lý Bình An hiện lên một điều, đó là phương pháp luyện chế liên quan đến truyền thừa lò luyện đan. Lý Bình An âm thầm thở dài một hơi, cái chức bảo mẫu này phải làm cho đến cùng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thong thả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đã không cần lò luyện đan rất nhiều năm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần sùng bái nhìn Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ thật là lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đằng hắng một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đi trước đi! Sư phụ giành thời gian luyện chế một lò luyện đan nữa cho ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ, sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần tung tăng chạy đi về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha, Thanh Bạch, Thanh Thuần, ngươi hủy hoại sự trong sạch của con gái nhà ai rồi? Hay là làm vấy bẩn sự thanh thuẩn của cô nương nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh âm như có như không khẽ truyền tới từ bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một người mặc quần áo đen đang đứng ở bức tường bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏