Chương 165: Ninh Khuyết Hỏi Địa Phủ
Thạch Hạo nghi ngờ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các người không đi tìm Thanh Tuyết sư tỷ hỏi chuyện truyền thừa của Tam Thanh quan chúng ta hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cùng Ninh Khuyết cũng mờ mịt lắc đầu một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Thần sắc Ninh Khuyết động một cái, bừng tỉnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng lẽ Tam Thanh quan chúng ta chính là truyền thừa từ địa phủ? ͏ ͏ ͏ ͏
- Dĩ nhiên không phải! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết: “...” ͏ ͏ ͏ ͏
Không phải thì ngươi nói với ta làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo kỳ quái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ngươi còn không biết lai lịch của Tam Thanh quan chúng ta, vậy các ngươi làm sao biết địa phủ được? Chẳng lẽ ngoại giới còn lưu truyền truyền thuyết có địa phủ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Mắt Ninh Khuyết lộ ra mờ mịt, sờ trán một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ lúc ta được sư phụ truyền thụ Lục Đạo Luân Hồi quyết, mấy ngày nay luôn nằm mơ thấy cảnh tượng kì quái. Trong mơ có một quan ải đen kịt, hoàng sa cuồn cuộn trùng điệp mà tạo thành cổ đạo mênh mông. Trong nước sông đỏ đậm có vô số vong hồn đang giãy dụa. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi tỉnh mộng thì đều trở nên rất là mơ hồ, chỉ có thể nhớ được chút ít. Nhưng trong đầu, theo bản năng lại biết chỗ đó chính là địa phủ cho nên mới muốn hỏi sư huynh có biết địa phủ là chỗ nào hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Loại chuyện này hỏi ta vậy là đúng người rồi. Ta nhập môn sớm hơn so với các ngươi cho nên biết cũng nhiều hơn các ngươi. Năm đó, thời kỳ hồng hoang, thiên địa vô trật tự, nhân, quỷ hỗn loạn, âm dương cũng rối rắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Vô thức, trong đầu Ninh Khuyết hiện lên một cảnh tượng có vô số nhân tộc mặc da thú ở trên vùng đất man hoang khắc khổ mưu cầu sống sót. Trên mặt đất khắp nơi đều là tiếng gió gào thét, từng tên ác quỷ được bọc trong quỷ khí tung hoành ngang dọc khắp nơi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó, một vị nữ thần vĩ đại đến vùng đất hồng hoang, thấy được âm dương hỗn loạn mang đến biết bao bi kịch cho nên, ở bên bờ Huyết Hải, hiểu ra được việc dùng thân xác chí cường của mình, vùi xuống đất hóa thành mười tám tầng Địa Ngục, cũng thiết lập ra Địa phủ quản hạt quỷ tộc xong trong thiên hạ. Lấy Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa làm Câu hồn sứ giả, điều khiển, bắt quỷ hồn lưu lại trong dương gian. Để Phán quan tuyên án thiệc ác. Người làm thiện luân hồi chuyển thế đại phú đại quý. Người làm ác đày mười tám tầng địa ngục chịu đủ loại khổ sở. m dương từ đây chia ra, thiên địa có trật tự. ͏ ͏ ͏ ͏
Theo lời Thạch Hạo giải thích, trong đầu Ninh Khuyết hiện lên một mảnh cảnh tượng, giống như được thức tỉnh lại từ trong chỗ sâu kí ức, hiện lên một nữ thần mặc đồ màu trắng, chân trần đi trên đất. Chỗ nữ thần đi qua, thú dữ bò lổm ngổm, tiên thần cúi đầu, thiên đô vạn vật đều nhượng bộ nhún nhường. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ thần đến tận nơi đất đai bao la, cuối cùng đi đến bên bờ biển Huyết Hải mênh mông, ngồi xếp bằng ở bên bờ Huyết Hải trầm tư hồi lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng nữ thần mau chóng bừng tỉnh, đứng lên quay đầu nhìn về bao la đất đai, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vì hậu thổ, nguyện lấy thân hóa luân hồi, thu nạp thiên địa quỷ tộc, thiên địa giản chi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ thần vừa dứt lời, thân xác bắt đầu nứt ra, hóa thành một luân bàn hắc ám to lớn bao trùm thiên địa. Ở giữa luân bàn hắc ám có một tia sáng ảo ành huyền hoàng tỏa ra. Ảo ảnh nọ theo luân bàn hắc ám chìm vào trong đất đai, vô số quỷ tộc hồng hoang ré lên từng hồi thê lương. Từng cái ác quỷ giùng giằng biến mất không thấy tăm hơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đất đai, trên chín tầng trời, vô lượng hồng hoang chúng sanh tất cả đều cúi đầu cúi người thành tâm lễ tán: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lễ tán hồng hoang chí thánh đại từ đại bi công đức vô lượng Bình Tâm Nương Nương! ͏ ͏ ͏ ͏
Có rất nhiều người cao cư thiên ngoại, trên người tỏa ánh sáng huy hoàng, nhìn không thấy rõ được. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lúc thất thần, hai hàng nước mắt của Ninh Khuyết không kềm hãm được chảy xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chọc vào Thạch Hạo, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hình như tiểu sư đệ khóc kìa? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cũng thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không có nói gì quá đáng đấy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lắc đầu một cái, tỏ ý cũng không biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ sư huynh nói cho ta biết chuyện địa phủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo vỗ ngực mình một cái, ra vẻ ông cụ nọn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là chuyện mà sư huynh phải làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng lên, hoảng hốt đi tới hướng phòng của mình, hiển nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong hình ảnh vừa rồi chưa thoát ra được. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Sau nửa tháng, Bạch Hiểu Thuần trắng trẻo mũm mĩm ợ một cái đi vào trong phòng luyện đan sư phụ chuẩn bị riêng cho mình, ngồi xếp bằng ở trước lò luyện đan, thần sắc có chút luống cuống. Sau một hồi suy nghĩ, cắn răng một cái móc từ trong ngực ra một con dao nhỏ, khua tay múa chân hai cái, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau khi luyện đan nhất định phải ăn nhiều, ăn nhiều nhiều nhiều nhiều! ͏ ͏ ͏ ͏