Chương 175: Bạch Vân Quan Khai Môn (Hạ)
Cuối cùng, Phong Thiên Dưỡng mang mấy vị trưởng lão đi lên trước, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngự Thú Tông dâng lên năm trăm cân bách niên nhân sâm, năm trăm cân bách niên đương quy, năm trăm cân bách niên thủ ô, năm trăm cân thất diệp linh chi, năm trăm cân Bất Tử thảo... Chúc mừng Bạch Vân đạo trưởng mở sơn môn Bạch Vân quan đại cát! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả những dược liệu được nêu tên đều là những dược liệu mà trước đó Bạch Vân đến Ngự Thú Tông đòi bồi thường, cũng chính là số dược liệu cần thiết để làm nguyên đan. ͏ ͏ ͏ ͏
Các thế lực còn lại đều nhìn Phong Thiên Dưỡng bằng ánh mắt kinh dị. Những thế lực khác dâng đồ lên, phần lớn đều là đồ không còn dùng được. Ví như Huyết Tinh Thạch nói trắng ra là ngọc thạch có huyết sắc thôi. Đại Đao Môn đưa đến một thanh phá đao rỉ sét. Hạo Nhiên Kinh mà An Khánh Thư viện đưa đến thì là muốn chép bao nhiêu có bấy nhiêu. Thế mà dược liệu mà Ngự Thú Tông đưa lại đúng thực là hàng tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cũng kinh ngạc nhìn Phong Thiên Dưỡng, sắc mặt hòa hoãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong Tông chủ mời vào! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng hữu hảo gật đầu cười, mang tất cả trưởng lão đi vào bên trong, đem lễ vật đặt ở trên đất trống bên cạnh Thanh Phong, chất thành một đống rất cao. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đám người bên ngoài, ba người Quan Giai Ngọc chen trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Nhất Nguyệt gầy gò lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư muội, bọn họ ai cũng tặng quà, chúng ta tặng cái gì đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc cũng có chút luống cuống, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta chẳng mang theo cái gì hết! ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Nhất Nguyệt lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không phải không mang theo cái gì, ít nhất chúng ta cũng đeo theo thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc, Tề Bán Nguyệt đồng loạt trừng Tề Nhất Nguyệt, ngươi muốn tặng người ta vũ khí? ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Nhất Nguyệt rụt cổ một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt mập mạp vỗ ngực mình một cái, chí đắc ý mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi với ta, xem ta đây này. Cùng ta tới, nhìn ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Nhất Nguyệt, Quan Giai Ngọc hoài nghi theo ở phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt đi tới trước mặt Bạch Vân, mặt không đỏ, thở không gấp, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Lí Thương Tông đưa đến ba đệ tử giỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Nhất Nguyệt, Quan Giai Ngọc không nói được gì, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn Bạch Vân một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân buồn cười nhìn về phía Tề Bán Nguyệt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể trở thành đệ tử đạo quan hay không, không phải ta nói là được. Mời vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt liền vội vàng kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không cự tuyệt ta coi như ngươi đồng ý! ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc kéo cổ áo của Tề Bán Nguyệt kéo đi vào bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Này, ta coi như ngươi đồng ý rồi đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc một tay bịt miệng của Tề Bán Nguyệt, hung dữ tàn bạo nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Im miệng cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi kéo Tề Bán Nguyệt đang a a ô ô đi vào trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Nội viện, Thanh Vũ chạy đến trong phòng Lý Bình An, hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, sư phụ, rất nhiều người tới, còn đưa rất nhiều quà. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói Thạch Hạo sư đệ của ngươi trốn ra xa một chút, tuyệt đối đừng có đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình Anh dặn dò. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đằng hắng một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ lo lắng có người xung động, làm ra hành động gì không lý trí. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ có chút mờ mịt gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ, ta biết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phất phất tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! Tiếp tục đi tìm hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ gật đầu một cái, xoay người hưng phấn chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài, Bạch Vân nhìn sơn dân còn có cả dân chúng bình thường đang có chút rụt rè e sợ, chắp tay cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chư vị, Bạch Vân quan ta truyền thừa tự Tam Thanh quan. Thiện tín đã vào Tam Thanh quan đều biết, môn đạo của ta chú trọng nhân đạo, hướng thiện, vì thế nhân mà bài ưu giải nạn, cho nên mọi người không cần phải sợ. Muốn dự lễ bái sư, mời vào bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đám người, Mãng Sơn ánh mắt sáng lên, lớn tiếng hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân đạo trưởng, chúng ta cũng có thể bái sư sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dĩ nhiên có thể! Trước mặt Đạo Tổ, chúng sanh ngang hàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lão già cẩn thận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng chúng ta không mang lễ vật, phải làm sao đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan ta thu nhận tế phẩm của chư vị từ khi nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Rất nhiều người cùng nhau lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân chìa tay ra, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chư vị, vậy thì mời vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Người từng đến Tam Thanh quan, với tín nhiệm dành cho Tam Thanh quan, đi vào trong Bạch Vân quan mới tinh, nguy nga tráng lệ. Người đến xem náo nhiệt cũng ôm theo tâm tình thấp thỏm mà theo lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả đám người đều vào hết, trong sân của Bạch Vân quan có đến mấy ngàn người đứng, thanh âm hỗn loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đi đến trước cửa đại điện, nhìn đám người, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chư vị có thể tới, Bạch Vân vạn phần cảm kích. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm truyền đi cuồn cuộn, mọi người phía dưới chậm rãi an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân chắp tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Thanh quan ở Man Hoang sơn mạch, vị trí xa xôi, bất lợi cho tín đồ tế bái, vì vậy Quán chủ lệnh cho bần đạo lập đạo quan ở chỗ này, đào tạo đệ tử, tạo phúc trăm họ. Ngày sau mọi người tế bái cứ tới Bạch Vân quan là được. ͏ ͏ ͏ ͏