Chương 178: Minh Nguyệt Đến
Thân ảnh nho nhỏ vụt ra từ bên cạnh. Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao hất lên một cái, lại uỳnh một tiếng nữa, thêm một người áo đen của bên Ti tọa lảo đảo lui về sau mười mấy bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo tay cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, đáp xuống mặt đất, dằn mạnh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao xuống, đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta xem các ngươi ai dám bắt người của Tam Thanh quan chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hậu viện, Thanh Vũ nhìn cảnh tượng trong chậu, hưng phấn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, tiểu sư đệ cũng xuất thủ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu một cái, biểu tình ngưng trọng như thường. Chuyện này khó mà giải quyết! Rốt cuộc Bạch Vân đã gây ra chuyện gì ở Thánh đường? Hẳn không phải đơn giản là Thanh Phong cấu kết với Minh Nguyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng cau mày kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Một tên tiểu quỷ? ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn về phía hai người thủ hạ bại trận đang chật vật kia, tức giận mắng một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phế vật! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lộ ra nụ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu, bọn họ không phải đối thủ của ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nghiêng đầu nhìn một cái, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm, giao hết cho ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đoạn, khiêu khích nhìn Lôi Bằng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phòng Lý Bình An ở hậu viện, rầm rầm rầm một tràng tiếng gõ cửa truyền tới. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Ninh Khuyết lật đật đi tới cung kính thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, mời ngài xuất thủ cứu sư huynh! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn chậu nước nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong lòng sư phụ có cân nhắc! ͏ ͏ ͏ ͏
Tay duỗi một lấy ra một tấm da thú từ ống tay áo ra, trong lòng âm thầm tiếc rẻ, Long Hổ trấn chỉ dùng ở chỗ này có chút hơi đại tài tiểu dụng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay tại lúc Lý Bình An định viết lên trên Long Hổ trấn chỉ, bên ngoài lại có biến hóa. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ thấy mấy người quần áo đen người của Ti tọa đồng loạt xông đến hướng Thạch Hạo. Thạch Hạo nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, biểu tình ngưng trọng. Khi nãy có thể liên tiếp đánh gục được hai người bởi vì là xuất kỳ bất ý, đánh lén mới được lợi. Quang minh chính đại mà đánh từng người cũng rất phiền toái. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhảy một cái ngăn ở trước mặt Thạch Hạo, trên người dâng lên điểm điểm bạch quang, bày trận mà đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lúc vừa chạm tới, một vầng ngân nguyệt xuất hiện ở trước mặt Thanh Phong. Trong quầng sáng ngân nguyệt, một cô gái có chút bụ bẫm chầm chậm bước ra, cả người mặc áo lụa màu trắng như mộng như ảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Tay cô gái vung lên, một đạo ánh sáng ngân nguyệt như lụa êm ái phất qua. Tất cả đám người mặc áo đen của Ti tọa bị ánh sáng ngân nguyệt quét trúng, trong nháy mắt tất cả đều bay ngược lên, bịch bịch bịch rớt xuống phía xa, kêu rên một tiếng, bụi bặm văng lên mù mịt. ͏ ͏ ͏ ͏
Người vây xem cũng đều kinh hãi nhìn về phía cô gái, nàng ta lại là ai nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng khiếp sợ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh Nguyệt, sao ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cũng kinh hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh Nguyệt! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt xoay người, nhéo lỗ tai Thanh Phong, hừ một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được đấy! Lại học người ta chạy trốn? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt không còn chút tiên khí nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ai u một tiếng che lỗ tai, nhón chân cuống cuồng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Buông, nhanh buông ra! Bao nhiêu là người nhìn như vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt quét mắt một cái, thấy mọi người vây xem, liền buông tay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong xoa lỗ tai, cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh Nguyệt, chuyện này thật không trách ta được, là sư phụ ta mang ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng cau mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Minh Nguyệt đại tiểu thư, Thanh Phong cùng Bạch Vân phản bội Thánh đường, chúng ta là phụng lệnh Ti tọa tới bắt, xin đừng làm khó chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt nhìn về phía Lôi Bằng, trong mắt mang vẻ nguy hiểm, chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi thử xem! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lúc nhất thời, Lôi Bằng trù trừ không tiến lên, phải biết Minh Nguyệt chẳng những là con gái của Đường chủ Thánh đường Khánh Quốc, mà còn là học trò của giáo chủ của Thánh Sơn tổng bộ. Bất kể là thân phận nào, hắn cũng không đắc tội nổi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đắc ý nhìn Lôi Bằng, kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tới đi! Có bản lãnh ngươi tới đi! Không phải nói muốn đánh chết ta sao? Ai lui về phía sau một bước là cháu trai. ͏ ͏ ͏ ͏
Ai nấy im lặng của nhìn Thanh Phong, có thể biết xấu hổ chút xíu được hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt tức giận đánh Thanh Phong một cái, ngẩng đầu nhìn đại chiến trên không trung, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chung thúc thúc, Bạch thúc thúc, cha ta có mệnh lệnh truyền xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Ùng ùng, cuộc đại chiến trên không trung đùng đùng vang dội. Sớm đã là cuộc đấu một mất một còn, nào còn để ý đến lệnh liếc cái gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt nhíu mày một cái, lớn tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai vị thúc thúc, đắc tội! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt đanh lại một cái, một vòng nguyệt ấn hiện lên trán, hai vầng trăng một khuyết một tròn hiện lên trong mắt, đoạn, giống như lưỡi dao sắc bén vụt lên trên không. ͏ ͏ ͏ ͏
Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai vầng trăng sáng hiện lên trên không, dưới áp chế của hai vầng trăng Chung Đoạn Nhẫn, Bạch Mãnh rơi nhanh xuống dưới mặt đất, có chút chật vật. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía dưới, trong sân, con ngươi Phong Thiên Dưỡng co rúc một cái, nữ nhân này thật là lợi hại, sợ rằng đã sắp đến Ngũ Giai! ͏ ͏ ͏ ͏