Chương 177: Bạch Vân Chiến Thánh Đường
Bạch Vân cười lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đến nỗi! Chỉ là hiểu lầm mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhìn Bạch Vân giống như nhìn kẻ ngu vậy. Có phải ngươi không biết tính nghiêm trọng của việc bị đội mũ xanh không? ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhẫn không ngừng đi về phía trước, người tới dự lễ rối rít tránh ra hai bên, nhường ra một con đường rộng rãi. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhẫn đứng lại ở chỗ hơn trăm thước phía trước Bạch Vân, mở miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch huynh, nghe nói ngươi làm Quán chủ cái gì đó. Người làm huynh đệ cũng đưa quà tới tặng cho ngươi, người nhìn thử xem có thích hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chung huynh quá khách khí, cái ngươi đưa, ta chắc chắn sẽ thích. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhìn về phía cái hộp trong tay, đưa tới trước mặt cạch một tiếng mở ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt của Bạch Vân nhất thời cứng lại, cả người đạo bào không gió tự động, khí thế cuồng phong cuồn cuộn xào xạc cuốn ra, tay nắm cái hộp không nhịn được mà phát run. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhẫn cười híp mắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch huynh, có còn hài lòng với món quà này của ta không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi giết nàng? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên mang sát ý điên cuồng khó che giấu. ͏ ͏ ͏ ͏
Khí thế cuồng bạo đè người vây xem hai bên lui tiếp về sau nữa, nhường ra một khoảnh đất trống. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhìn về phía trong hộp, con ngươi cũng co rúc một cái. Bên trong bất ngờ là một cái đầu lâu xinh đẹp, trong mắt còn mang vẻ hoảng sợ. Đó chính là tiểu thiếp của Ti tọa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nụ cười trên mặt Chung Đoạn Nhẫn biến mất, lạnh như băng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu hành vi nàng ta không ngay thẳng, thế thì đáng chết, còn cả ngươi đại giáo chủ Thánh đường nữa, gan lớn bằng trời, phản bội Thánh đường cũng là đáng chết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giữa ta và nàng có tư tình hay không, với bản lãnh của ngươi không thể không tra ra được! Thế mà ngươi lại giết nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhẫn lãnh đạm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có tư tình hay không cũng không hề quan trọng. Quan trọng chính là nàng ta khiến cho đại giáo chủ Thánh đường phản giáo, thế thì nàng ta đáng chết! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi chết đi cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay đột nhiên hiện lên một cây quyền trượng màu vàng sậm, bay lên không, vung một trượng đánh tới Chung Đoạn Nhẫn. ͏ ͏ ͏ ͏
Cái hộp bị gió thổi hắt đi, bị Thanh Phong bắt gọn một cái vào tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Độc nhãn Lôi Bằng bước ra một bước, khí tức nổ uỳnh một tiếng, bất ngờ là Tứ Giai cảnh, thanh kiếm lớn đeo bên hông chợt đưa lên, uỳnh một tiếng nổ lớn, một đạo bạch quang lóe lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng rên lên một tiếng, chợt bay rớt ra ngoài, trượt đến bên cửa. Chân đạp một cái ở ngưỡng cửa. Ngưỡng cửa cũng nổ tung, đá vụn bay tán loạn. Trên mặt đất trước mặt xuất hiện vệt đường đen kéo dài, bốc khói. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng ho khan hai tiếng, đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, Bạch Vân đứng ở đó, ánh bạch quang nhàn nhạt bọc quanh thân, giống như thần thánh vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Chung Đoạn Nhẫn lộ ra một nụ cười quái dị: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đây là đang tự tìm cái chết à! ͏ ͏ ͏ ͏
Trường kiếm bên hông chợt ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang màu đen lao đến hướng Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Con ngươi của Bạch Vân co rút một cái, từng đạo đường vân xoắn ốc màu trắng phía trên quyền trượng màu vàng sậm nhanh chóng lan tràn, bao trùm toàn bộ quyền trượng, chợt hướng kiếm quang đập tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Oành! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch quang của kiếm khí bắn ra bốn phía ra, tiếng động vang dội. Đất đai gần đó giống như bị cày xới qua, mặt đất hỗn độn, đá sỏi bắn tung tóe. Từng ngọn núi giả sơn bị kiếm khí chia nhỏ rồi lại bị bạch quang bắn nát. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu không phải người của các thế lực lớn tới dự lễ xuất thủ ngăn cản dư âm, thôn dân phía dưới nhất định chết thảm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân chợt nhất phi trùng thiên, bay lên trên. ͏ ͏ ͏ ͏
Chung Đoạn Nhẫn cũng hóa thành một chuôi hắc kiếm bắn tới hướng Bạch Vân. ͏ ͏ ͏ ͏
Uỳnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo dư âm nổ tung trong không trung, quyền trượng và trường kiếm không ngừng đụng vào nhau, giao phong, giống như hai thiên thần đang đánh giết nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đám người, Đại trưởng lão Ngự Thú Tông nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tông chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Ra tay hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng truyền âm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khánh Quốc Thánh đường khẳng định không phải đối thủ của Quán chủ Tam Thanh quan. Nhưng Thánh Sơn Thánh đường cũng sẽ không thua. Hai người này chúng ta không chọc nổi. Không quản, không hỏi đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại trưởng lão gật đầu một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
Lôi Bằng nhìn về phía Thanh Phong, vung tay lên, tùy ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bắt hắn lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Trên tường, lập tức có hai người mặc quần áo đen nhảy xuống, bay vút về hướng Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Thanh Phong chợt lóe vẻ nghiêm túc, tay nắm chặt thành quyền, một đạo bạch quang ngưng tụ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta xem ai dám! ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo ngân quang từ bên cạnh chợt bắn ra ngăn thanh trường kiếm của người nọ lại ở trước ngực Thanh Phong. Tiếng nổ lại vang lên, người mặc đồ đen bay ngược về, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. ͏ ͏ ͏ ͏