Chương 180: Tạm Thời Hạ Màn
Bạch Vân mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Môn Đạo của ta nhận đệ tử nhìn đức hạnh, sau mới nhìn tư chất. Tư chất không đủ thì bù, đức hạnh kém cỏi thì không cách nào. Người nào tự nhận xưa nay chưa từng làm việc gì mà phải hổ thẹn với lương tâm thì theo Thanh Phong đi vào hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong tiến lên, nhìn bọn họ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi theo ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, xoay người đi tới hướng hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mấy trăm người, có hơn ba mươi người ánh mắt lóe lên, đứng bất động tại chỗ, hiển nhiên cũng thẹn trong lòng, không dám đối mặt với mánh khóe của người tu luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo Thanh Phong về hướng hậu viện, trong đó không thiếu hạng người tự nhận tư chất bất phàm, coi lời của Bạch Vân như gió thoảng bên tai. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong mang bọn họ đi một đường tới hậu viện, chỉ huy bọn họ đứng thành một hình vuông ở trong sân. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dẫn theo Thanh Vũ, Ninh Khuyết từ trong phòng đi ra, nhìn về phía mọi người. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đội hình có người biết Lý Bình An, cũng ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Người có ý muốn bái sư nhất thời cũng không nhận ra Lý Bình An, trong mắt mang vẻ tò mò mà đánh giá Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mỉm cười gật đầu một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ vào ai thì mời đứng ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả mọi người nhất thời đều an tĩnh lại, mong đợi nhìn Lý Bình An, từng người một ngẩng đầu ưỡn ngực cố gắng thể hiện ra mặt tốt nhất của mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hai mắt Lý Bình An thoáng qua u quang, thế giới nhất thời biến thành màu trắng đen. Tất cả mọi người trong tầm mắt đều hư hóa, trên người họ cũng lóe đủ loại ánh sáng. Đại đa số đều là màu trắng phổ thông, còn có một bộ phận hiển lộ ra màu đen nghiệp lực, trên người một số rất ít mới hiện ra kim quang công đức. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đưa ngón tay ra, Tề Bán Nguyệt mập mạp kinh hỉ chỉ vào mình nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Những người trong đội hình nhất thời lộ ra ánh mắt hâm mộ. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc tức giận đẩy một cái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn không mau đi ra đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt lảo đảo một chút, lật đật chạy đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngón tay Lý Bình An liên tục chỉ, lại có một ít người đi ra, chừng mười ba người thân mang công đức, lại chọn bảy người bình thường tư chất tốt. Đủ hai mươi người, ba người sư huynh muội Tề Bán Nguyệt cũng ở trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
U quang trong mắt Lý Bình An rút đi, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, chỉ những người này thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Người không được chọn nhất thời náo động. Một thanh niên mang theo thanh trường kiếm không nhịn được kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dựa vào cái gì? Không có tỷ thí, không có khảo sát, dựa vào cái gì cho là bọn họ tốt hơn so với chúng ta? Ta không phục! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại cũng đều xôn xao nhìn về phía Lý Bình An, trong mắt mang nghi ngờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn bọn họ, chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vốn bần đạo không có nghĩa vụ giải thích cho các ngươi. Nhưng nếu ngươi hỏi tới, bần đạo liền nói một chút đi! Nguyên nhân lựa chọn bọn họ, cũng không phải là nói bọn họ ưu tú hơn so với các ngươi, cũng không có nghĩa là bọn họ có tư chất tốt hơn so với các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên nọ không nhịn được kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì vì cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quét mắt nhìn mọi người, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là bởi vì bọn họ đều là người tốt, từng cứu người, cho nên bần đạo mới chọn bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh niên nọ khó tin nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng là bởi vì cái này? Tông môn chọn đồ không phải lấy tư chất ngộ tính làm đầu sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tư chất ngộ tính rất quan trọng, nhưng bần đạo càng coi trọng phẩm đức hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người được chọn trúng ai nấy kiêu ngạo ngẩng đầu lên. Mấy trăm người không được chọn kia để tay lên ngực tự hỏi, suy nghĩ đến những việc trước kia mình làm, không nói lại được lời nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phất phất tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, dẫn bọn họ trở về đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Dạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong chắp tay thi lễ với Lý Bình An, sau đó nhìn về phía mọi người nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi theo ta đi ra ngoài đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Cả đám người được dẫn ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi chọn đệ tử xong, đám người nhanh chóng tản đi. Bạch Vân quan diện tích rộng rãi chỉ còn thưa thớt lại mấy người. Những đệ tử được chọn đều vui mừng hớn hở tản đi. Ba ngày sau lại tới báo cáo. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt trời sắp lặn, phía sau Bạch Vân quan xuất hiện một cái mộ mới, Bạch Vân ngồi trơ ở trước mộ phần không nói một lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng bước chân đạp trên lá rụng truyền tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân ngẩng đầu nhìn một cái, cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, sao ngài lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngồi xếp bằng xuống đất, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện ngày hôm nay ta đều thấy được, quan hệ của ngươi cùng nữ nhân này là như thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏