Chương 181: Ba Người Tề Bán Nguyệt
Trong mắt Bạch Vân thoáng qua vẻ mờ mịt hồi tưởng, sau đó phục hồi tinh thần lại buồn bã nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm năm trước, ở tận sâu trong sa mạc gần Lý Quốc xuất hiện một tòa di tích bí cảnh. Có một nhóm đông cao thủ tràn vào trong đó. Ta cũng là một trong số đó. Từ trong bí cảnh, ta có được không ít chỗ tốt. Trong đó còn có một cái trữ vật trang bị tương đối quý giá. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân sờ ống tay áo mình một cái, lúc này Lý Bình An mới chú ý tới trên cổ tay Bạch Vân đeo một hạt châu nhỏ khó thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân thần sắc ngẩn ngơ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng mà đang trên đường trở về ta gặp cướp giết. Mặc dù bọn họ đánh giá thấp thực lực của ta, bị ta giết ngược, nhưng chính ta cũng bị trọng thương. Lúc này, thay đổi đường đi chạy mười mấy dặm, cuối cùng không kiên trì nổi, hôn mê bất tỉnh, lúc ta tỉnh lại liền gặp được nàng. Nàng tên là Tiểu Ngũ, là một đại phu. Cũng chính là nàng đã cứu ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tò mò hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sau đó ta ở nhà của Tiểu Ngũ dưỡng thương, nàng nấu cơm chữa bệnh, ta hái thuốc thu tiền, khi rãnh rỗi ta cùng nàng nói tới thế giới bên ngoài, nói lai lịch của ta. Qua ba tháng như vậy, ta rốt cục vẫn phải không từ mà biệt, trở lại Thánh đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cau mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân mắt lộ khổ sở nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ta phát hiện nàng sinh ra cảm tình đối với ta. Mà ta cũng như vậy. Nhưng chúng ta lại không thể chung một chỗ, ta là người tu luyện, Tứ Giai, thọ nguyên có thể dài tới ngàn năm, mà nàng chẳng qua là người bình thường, sợ rằng không sống qua trăm năm. Chúng ta ở chung một chỗ cuối cùng chỉ có thể là bi kịch, vì để nàng có thể có được hạnh phúc cho nên ta phải đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng cái mà ta không nghĩ tới là, nàng lại dựa vào chuyện ta nói cùng nàng mà đi Khánh Quốc, còn tới cả Thánh đường. Ta khó có thể tưởng tượng dọc đường đi, nàng phải chịu bao nhiêu khổ ải. Khi ta gặp lại nàng, nàng đã thành thiếp thất của Chung Đoạn Nhẫn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôi...- ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An du du than thở một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không nhịn được đi tìm nàng mấy lần, nhưng tuyệt không làm gì quá phận. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong Thánh đường truyền ra lời đồn đãi là ta và nàng có tư tình. Vì để cho nàng được sống yên ổn... ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng ngừng một lát, do dự một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
-... Có lẽ là không biết đối mặt nàng như thế nào, nên ta lại lần nữa bỏ đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt của Bạch Vân đột nhiên trở nên dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng là ta không nghĩ tới, Chung Đoạn Nhẫn lại giết nàng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vỗ bả vai Bạch Vân một cái, đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tu sĩ môn Đạo chúng ta không quan trọng việc bỏ xuống tất cả. Muốn làm cái gì thì đi làm cái đó đi! Nghĩ thông suốt sẽ thấy tự tại! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân hơi buồn, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, bây giờ ta còn không giết được hắn, ta không phải đối thủ của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An an ủi vỗ bả vai của Bạch Vân một cái, xoay người hướng đi về đằng xa. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ban đêm, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt tay trong tay ngồi ở trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn lên trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi, làm sao ngươi tìm được tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt tùy ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi theo Ti tọa tới! ͏ ͏ ͏ ͏
- Mệnh lệnh bỏ qua cho sư phụ ta của Đường chủ mà ngươi nói là thật sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Dĩ nhiên là thật. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này sao có thể? Không hợp với lẽ thường! Sư phụ ta biết rất nhiều bí mật của Thánh đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Thanh Phong có chút mờ mịt. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì ta uy hiếp hắn, không buông tha các ngươi ta liền bỏ nhà ra đi, để cho hắn vĩnh viễn không thấy được cháu trai của hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
- Như vậy à! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong gật đầu một cái, đột nhiên trừng mắt, cả kinh kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cháu trai? Ở đâu ra cháu trai? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhìn về phía Minh Nguyệt, khó tin nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi mang thai? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt có chút hơi ngượng ngùng gật đầu một cái. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Cốc! ͏ ͏ ͏ ͏
Một nắm tay xinh xắn đánh xuống đầu Thanh Phong. ͏ ͏ ͏ ͏
- Á! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong kêu thảm một tiếng, đầu dưới chân trên té lộn mèo xuống, bịch một tiếng té xuống đất, giống như một con cóc chết vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt vỗ tay một cái, đứng lên, cười lạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, ba ngày không uốn nắn, ngươi đắc ý lên rồi đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngón tay Thanh Phong động mấy cái, nằm bò trên đất bất tỉnh nhân sự. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng ta đã về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt, Tề Nhất Nguyệt, Quan Giai Ngọc dưới chân như có gió, chạy đến đỉnh núi, nhảy mấy cái liền nhảy đến đỉnh, chạy đến trước mặt lão giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Quan Giai Ngọc nhìn lão giả còn ngủ ở bên ngoài, nhất thời bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngươi tại sao lại ngủ bên ngoài? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả ngồi dậy từ trên ghế nằm, chăn trên người tuột xuống đến trên đùi, cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có sao, đang đắp chăn mà! Thành công không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Bán Nguyệt dương dương đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là dĩ nhiên, chúng ta đều là thiên tài tuyệt thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả vui vẻ yên tâm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chờ ta đi, các ngươi cũng có một núi dựa tốt. ͏ ͏ ͏ ͏