Chương 202: Hắc Long Đàm
Thạch Hạo dậm chân xuống đất một cái, cả người thoáng chốc bay lên, chẳng khác nào một mũi tên mà bay vọt lên bên cạnh Cự Hổ, bất thình lình đạp một cước, bịch một tiếng, một luồng sóng khuếch tán khắp không trung, Thạch Hạo một cước dẫm nát bụng của Cự Hổ, giống như ngôi sao băng rơi từ trên trời xuống, Cự Hổ hoàn toàn bị đạp thành hình cong, sức gió kịch liệt đổi da lông bay tứ tông, giống như ngọn lửa đang bốc cháy vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Ầm! Một tiếng vang thật lớn, Thạch Hạo đạp lên trên người Cự Hổ, rơi xuống mặt đất, trong giây lát mà sóng tuyết cuồn cuộn, đá vụn bay đầy trời, thôn dân nhất thời yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi tuyết và đá vụn tán đi, chiến trường trở nên rõ ràng, chỉ thấy trên mảnh sân rộng của thôn xuất hiện một cái hố to lớn, bên trong hố to có Cự Hổ dài mười mét nằm trong đó, máu không ngừng chảy ra thấm đỏ đất đá, Thạch Hạo đang vui vẻ ngồi trên người Cự Hổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân ào ào đi tới, có vài thanh niên vội vàng đi tới đỡ những người của đội săn thú bị thương dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Cành liễu Tế Linh cũng im hơi lặng tiếng thối lui. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thanh niên đỡ Đại Hổ khập khiễng đi tới bên cạnh cái hố lớn, sát khí tỏa ra từ Cự Hổ vẫn khiến cho thanh niên trắng bệch mặt mày, khó thở một trận. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hổ nhìn Cự Hổ nằm trong cái hố to hai đầu đều thất khiếu đổ máu, nhếch miệng cười sang sảng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu, bây giờ ngươi cũng thật lợi hại. Khụ khụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Liên tục bụm ngực ho khan vài tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo xoay người đứng lên, nhảy một cái trên người Cự Hổ phi ra khỏi hố sâu, gãi đầu một cái ngây ngô cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là con đại miêu này quá yếu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng nói già nua vang lên bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Họa quay đầu nhìn lại, phấn chấn la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng thôn gia gia! ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn chống quải trượng bước nhanh đi tới bên cạnh Thạch Hạo, sờ sờ đầu nhỏ của Thạch Hạo ha ha cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu đã trưởng thành rồi, có bản lĩnh, đã có thể bảo vệ thôn rồi đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân sôi nổi tập trung đến, vô cùng thân thiết gọi tên Bạch Hạo, nghiêng đầu nhìn về phía Cự Hổ nằm bên trong hố to kia, không khỏi sợ hãi trong lòng, sau đó ánh nhìn về phía Thạch Hạo lại càng thêm tha thiết. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn phất phất tay tức giận giáo huấn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứ ngồi không ở đây làm cái gì? Còn không mau đi sửa chữa nhà cửa bị phá hỏng, cứu giúp người bị thương? ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha, biết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân ai nấy cũng đều mừng rỡ đáp một tiếng, ồn ào tản đi, ngay cả gia đình vừa mới mất đi thân nhân cũng đều xốc vác tinh thần mạnh mẽ, cùng sửa sang lại nhà cửa đổ nát, người chết là chuyện thường xảy ra ở trong núi rừng, có đôi khi ra ngoài săn thú thì không còn về nữa, cho nên thôn dân cũng đã quen với tử vong. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hổ ho khan vài tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trưởng thôn, con Cự Hổ này xử trí như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn nhìn về phía Tế Linh, giọng điệu kính cẩn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Coi như là cuối năm đại tế hiến tặng cho Tế Linh đi, chỉ có Tế Linh mạnh hơn, thôn mới an toàn hơn được. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hổ gật đầu, không hề có dị nghị gì với quyết định này. ͏ ͏ ͏ ͏
Trưởng thôn đột nhiên nhớ ra, Cự Hổ này là chiến lợi phẩm của Thạch Hạo, vội vàng cúi đầu xuống nhìn Thạch Hạo, mang vẻ mặt tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo, ngươi thấy quyết định này của ta như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật đầu một cái, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt mà! Trước kia Tế Linh đối tốt với ta lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn về phía Đại Hổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng rồi Đại Hổ thúc thúc, chút nữa thúc tập hợp những người bị thương lại đây, ta trị thương cho các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại hổ gật đầu cười sảng khoái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên kia, Bạch Hiểu Thuần cưỡi Đại Bạch trư chạy như điên về Bạch gia thôn, sau khi lấy vài viên đan được điều trị thân thể cho mấy lão bệnh nhân trong thôn xong, lập tức được thôn dân nhiệt tình chào đón. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Sâu bên trong Thương Man sơn mạch, một đám người mặc hồng giáp hắc bào đang đi ở đó, bên cạnh mỗi người đều có một con Đại mã thần tuấn đi theo, đạp rừng vượt núi như giẫm trên đất bằng. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan đi ở bên cạnh La Xung, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, chúng ta đã đến sâu bên trong sơn mạch rồi, bây giờ đi đâu đây? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cầm trong tay một cây hắc sắc trường thương, trên thân thương phủ đầy đường văn lân phiến, đầu thương làm thành hình miệng rồng đang phun ra, tên là Đằng Long thương. ͏ ͏ ͏ ͏
La xung dừng bước lại phóng người lên ngựa, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến Hắc Long đàm trước! Mùa đông chính thị thời cơ tốt để đi săn ở Hắc Long đàm. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng do dự một chút nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, năm rồi chúng ta cũng không đi săn những nơi mà đại hình linh thú tập trung. ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm trước là năm trước, năm nay chúng ta không có nhiều thời gian, lĩnh mệnh là được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Rõ! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng nắm chặt quyền đưa lên trước ngực trái, sau đó vung tay lên, toàn bộ cấm vệ phóng người lên ngựa, giống như một làm sóng phi về phương Bắc, phàm là dã thú ngăn cản trước mặt đều bị giẫm đạp thành một đống thịt. ͏ ͏ ͏ ͏