Chương 208: Săn Tế Linh
Tách tách tách! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người La Xung tiếp tục đi vào bên trong, đi băng qua khu vực cự xà thì nhìn thấy cự hùng nằm trên bệ đá đang há miệng giương nanh, sắc mặt vô cùng hung tợn, người bình thường đều không dám đến gần. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, bên trong chính là những hung thú linh thú mà chúng tôi đã săn được mấy ngày qua. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung gật đầu, sau đó tiếp tục đi vào bên trong, đi được một đoạn không xa ngang qua khu vực cự hùng thì nhìn thấy trên bệ đá có nhiều loại linh thú hung thú thú hỗn tạp, bò tót một sừng, Thiểm Điện báo, Song vĩ hổ, Bạch Yên thỏ,... ͏ ͏ ͏ ͏
Cứ thế đi, La Xung đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào một con dơi khổng lồ dài ba mét trước mặt và nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao cũng bắt thứ này vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là lúc thuộc hạ đang đuổi theo Thiểm Điện báo, Thiểm Điện báo hoảng sợ chui vào một cái hang, thuộc hạ trực tiếp chạy vào hang, sau đó gặp phải con nghiệt súc này ở sâu trong hang, bắt về đây luôn. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung quay đầu nhìn hàng chuột khổng lồ bên kia và nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn những con này thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng trầm mặc một hồi rồi cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Những con này là cố ý bắt được, thời gian của chúng ta thật sự không còn nhiều, nhưng linh thú còn thiếu rất nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi để cho bệ hạ ăn thịt chuột sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không dám, thân thể bệ hạ tôn quý đương nhiên sẽ không ăn những thứ này. Những thứ này là chuẩn bị cho các đại thần, sau khi lột da thì ai biết thứ mình ăn là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng không nhịn được liền nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, chúng ta thật sự không còn cách nào khác, linh thú quá khó săn bắt. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung nheo mắt suy nghĩ một chút, gật đầu, xoay người bước ra ngoài, phó quan cũng nhanh chóng đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi đi ra khỏi nhà kho, La Xung và phó quan đi thẳng ra ngoài, người đàn ông canh giữ nhà kho nhìn thấy họ thì vội vàng cúi gập người, trên mặt mang theo nụ cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cung tống tướng quân! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung bước ra ngoài và nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Linh thú không khó săn bắt, ngươi còn có một nơi chưa nghĩ tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin tướng quân chỉ dạy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế linh! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung lãnh đạm nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng phó quan phát lạnh, dưới chân đột nhiên dừng lại một chút, sau đó vội vàng đi theo vài bước, lo lắng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, ý của ngài là liệp sát tế linh sao? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có linh thú dễ dàng liệp sát hơn tế linh sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan trực tiếp hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng chúng ta liệp sát tế linh, vậy những sơn dân đó sinh sống thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cười lạnh một tiếng và nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ là một đám dân đen mà thôi, còn quan trọng hơn chuyện của bệ hạ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan phản bác lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng chẳng phải bệ hạ cũng không cho phép sao? Nếu bệ hạ trách tội thì phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không nói thì sao mà bệ hạ biết được? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngữ khí La Xung ẩn ẩn mang theo uy hiếp nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi phải hiểu là nếu máu thịt của linh thú không đủ thì bệ hạ sẽ trách tội, chúng ta cũng sẽ chịu khổ như nhau cả thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan gật đầu, không nhịn được nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng không có tế linh thì những sơn dân đó sẽ không sống nổi! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung nói thẳng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Triệu tập tất cả các cấm vệ trở về, ngày mai sẽ vào núi quét sạch tế linh, đây là mệnh lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan dừng lại một chút, nắm chặt tay đưa lên ngực trái, nhỏ giọng đáp lại: “Vâng!” Đứng tại chỗ nhìn La Xung rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Gần tối, Bạch Vân ngồi trong phòng mình, suy nghĩ một chút rồi một tay lấy ra một tấm phù triện, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, trở về thánh đường chưa? Phi Hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Một con hạc bay màu vàng nhạt lập tức xông ra khỏi tấm phù, giang rộng đôi cánh bay ra khỏi căn phòng, không gian gợn sóng, Phi Hạc bay theo gợn sóng rồi biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Nam Thành Hoàng Đô của Khánh quốc, những tòa nhà khổng lồ uy nga mọc lên san sát, trung tâm là một tòa tháp màu trắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong một căn phòng của tòa tháp lúc này, Thanh Phong mặc bộ đồ màu trắng, nằm trên giường lớn, hai chân bắt chéo, trong tay là cầm một loại trái cây, trong không gian đột nhiên nổi lên một tia gợn sóng, một con Phi Hạc màu vàng từ gợn sóng bay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đang ăn thứ gì đó thì đột nhiên dừng lại, lập tức ngồi thẳng người, cho trái cây vào miệng, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phi Hạc truyền âm? Là ai đang tìm ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Giơ bàn tay ra, Phi Hạc lơ lửng trên không trung một lúc sau đó hạ xuống lòng bàn tay của Thanh Phong, giọng nói của Bạch Vân phát ra từ Phi Hạc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, ngươi đã trở về thánh đường chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Thanh Phong cảm thấy ấm áp, thầm nói trong lòng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ vẫn còn quan tâm mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Mang theo sự xúc động nói với Phi Hạc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn sư phụ đã quan tâm, con đã trở về thánh đường rồi, họ cũng không làm khó con, sư phụ, ngài có khoẻ không? Phi Hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
-
-