Chương 209: Giao Nhiệm Vụ Cho Thanh Phong
Phi Hạc ngay lập tức bay đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, trong không gian lại nổi sóng, Phi Hạc màu vàng bay ra khỏi không gian, đáp xuống lòng bàn tay của Thanh Phong, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất khoẻ, đã trở lại thánh đường rồi, vi sư có nhiệm vụ giao cho con. Vi sư muốn Thái Dương hoa chiếu sáng, con đi “mượn” Thái Dương hoa của Minh Đường chủ về đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Chữ “mượn” cố ý tăng thêm ngữ khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong không nói gì nhìn Phi Hạc màu vàng một hồi, náo loạn cả nửa ngày lại không phải lo lắng cho sự an toàn của mình! Cảm xúc lập tức biến mất, trực tiếp nói với Phi Hạc màu vàng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, Thái Dương hoa là loại hoa gì vậy? Phi Hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc sau Phi Hạc bay trở lại, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó chính là một loài hoa khá đặc biệt, giống như mặt trời, nở ra liền toả ánh sáng vàng chói lọi, vô cùng đẹp, nhưng không có tác dụng gì nhiều, được đặt trong phòng ngủ của Minh Vi Thương. Vi sư nuôi dưỡng con bằng ấy năm cũng không dễ dàng gì, vất vả khổ cực chăm sóc cho con, thấy con sắp được làm cha, nên chắc có thể hiểu sự cực khổ của vi sư, những năm này vi sư cũng không yêu cầu con nhiều, bây giờ vi sư bị ép rời khỏi thánh đường, nhưng tình cảm đối với thánh đường vẫn còn đó, muốn dùng Thái Dương hoa để gửi gắm tình cảm, con sẽ giúp vi sư chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Vất vả khổ cực? Thanh Phong nhìn trái cây trong tay, nhất thời khẩu vị liền biến mất! Những năm này mình đã trưởng thành như thế nào vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Còn có gì để gửi gắm tình cảm với thánh đường nữa chứ? Sao nghe có vẻ giả tạo vậy? Nhưng nghĩ đến công ơn dưỡng dục của Bạch Vân đối với mình bao năm qua, lòng hắn vẫn không khỏi mềm lòng, nói với Phi Hạc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được, con sẽ tìm cách 'mượn' Thái Dương hoa. Phi Hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Phi Hạc ngay lập tức bay đi và biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏
- Haizz! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong từ trên giường ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Hoa giống như mặt trời, nghĩ sao cũng thấy không phải là loại hoa bình thương? Có phải cho rằng ta ngốc không?” Xoa xoa đầu đứng dậy đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Mở cửa ra, tia nắng chiếu vào hành lang trắng xóa khiến nó trở nên vô cùng thánh khiết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đi hết hành lang, trên đường gặp người đều gật đầu thân thiện, cuối cùng đi đến đại điện cao nhất, bên ngoài đại điện là hai đội binh lính mặc áo giáp trắng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thủ vệ Đội trưởng mỉm cười chào hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Phong, sao ngươi lại đến đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong bắt chéo tay trước ngực, hơi cúi xuống, lịch sự nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lâm Đội trưởng, ta đến đây để cầu kiến đường chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đội trưởng Lâm trêu đùa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiểu, ta hiểu! Chẳng phải là tân hôn muốn kéo gần tình cảm vợ chồng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ngượng ngùng cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Lâm đội trưởng tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng thật không khéo, đường chủ và Minh Nguyệt đại tiểu thư đã ra ngoài rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Thanh Phong nói thầm một câu: “Ta đương nhiên biết, nếu không ta cũng không dám tới đâu.” ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có chuyện muốn cầu kiến đường chủ, không biết có thể vào trong chờ được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Đội trưởng suy nghĩ một chút, nhìn Thanh Phong cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên có thể! ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức xoay người nhường đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong bắt chéo tay trước ngực một cách lịch sự, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cảm ơn Lâm đội trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi bước vào đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vừa bước vào đại điện, Lâm đội trưởng ở bên ngoài đã đảo mắt một cái, tay ra hiệu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Một binh lính mặc áo giáp trắng chạy ra, kính cẩn và nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng, có phân phó gì ạ? ͏ ͏ ͏ ͏
Đội trưởng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Phong đã được Minh Nguyệt đại tiểu thư coi trọng, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ vô cùng rộng lớn, nhân cơ hội này chúng ta giúp hắn chuyện tốt, nói không chừng còn có thể kết giao được với hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của binh lính đó sáng lên, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đội trưởng, muốn ta làm gì? Ngươi trực tiếp phân phó. ͏ ͏ ͏ ͏
Đội trưởng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi vào nói với đường chủ một chút về việc Bạch Phong đến thăm, sau đó nói Bạch Phong có chuyện muốn cầu kiến. ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính đó gật đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh lính quay người chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Thanh Phong bước vào đại điện, lập tức nhìn thấy một pho tượng thần vô cùng lớn uy nghiêm, dưới chân tượng thần là một chiếc ghế bằng bạch ngọc, hai bên đại điện là hai hàng ghế bằng gỗ thuần, mặt ghế được dùng tơ vàng kết quanh, mặc dù ghế được làm bằng gỗ thuần rất đẹp, nhưng so với vương toạ tôn quý bằng bạch ngọc còn kém xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong tấm tắc hai tiếng, đi dọc theo bậc thềm đến trước vương toạ bằng bạch ngọc, sau đó ngồi xuống, thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
Có chút lạnh, không thoải mái, lão nhạc phụ kia của ta mỗi ngày đều ngồi trên đây cũng không biết có cảm thấy lạnh mông không. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lẩm bẩm vài câu, sau khi ngồi một lúc thì đứng dậy đi về phía sau đại điện, phía sau đại điện là một hoa viên, trong hoa viên được trồng nhiều kỳ hoa dị thảo, còn có một số bảo vật quý giá đã thành tinh. ͏ ͏ ͏ ͏