Chương 215: Cấm Quan Tới Thạch Thôn
Bạch Hiểu Thuần nắm chặt tay lại, hung hăng giơ lên lao tới, nắm đấm chạm vào vó ngựa, một đạo thanh quang loé lên, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, hắc mã hét lên một tiếng thảm thiết, phi như bay lên trời, đâm vào một cây đại thụ vang lên một tiếng rầm, đại thụ nghiêng ngả, rơi xuống mặt đất, cành cây văng tán loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần xoa xoa nắm tay, nhếch miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quá cứng! Quá cứng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch Trư trợn tròn mắt, rõ ràng có thể tránh được, không nên phản kháng lại, có phải ngươi là tên ngốc không? Sao lại cảm thấy rằng tên chủ nhân này còn không thông minh bằng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Khụ khụ! Dư Vạn Nguyên từ dưới đất chật vật đứng dậy, mấy mảnh áo giáp sau lưng rơi từng mảnh xuống, lộ ra tấm lưng sưng phù. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vung tay lên, Cửu Xỉ Đinh Ba từ dưới mặt đất bay lên, rơi vào trong tay Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đi tới trước mặt Dư Vạn Nguyên, trầm mặc nhìn hắn, bất mãn hỏi bằng ngữ khí non nớt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao lại đánh lén chúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Dư Vạn Nguyên cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn giết thì giết, làm gì có tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn giết thì giết? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần tức giận hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có tin ta giết ngươi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Dư Vạn Nguyên khinh thường nhìn Bạch Hiểu Thuần nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tên nhóc nhà ngươi chưa từng giết người đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao ngươi biết? ͏ ͏ ͏ ͏
Dư Vạn Nguyên cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thứ nhất ngươi không phải là sát thủ, thứ hai đòn công kích vừa rồi ngươi rõ ràng có thể giết ta, cuối cùng lại thu tay lại. Khụ khụ! Nhóc con, hay là ngươi mời người lớn trong nhà ngươi tới đây đi! Ngươi còn quá nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần tức giận hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không phải là tên nhóc, ta là sư huynh. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt sáng lên nhìn thấy một cây mây khô héo rất thô cứng quấn quanh một thân cây đại thụ, lập tức bước nhỏ chạy tới, vươn tay nắm lấy gốc cây mây, dùng sức kéo thân cây ra, sau đó bay lên thân cây kéo bỏ một đoạn dây mây chằng chịt, chạy đến trước mặt Dư Vạn Nguyên. ͏ ͏ ͏ ͏
Dư Vạn Nguyên đánh giá nhìn dây mây, gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dùng dây mây trói ta, sau đó để cho trư yêu kéo trở về sao? Ý kiến hay! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhìn Dư Vạn Nguyên, kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ngươi lại biết? ͏ ͏ ͏ ͏
Dư Vạn Nguyên vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cho rằng mười mấy năm qua ta đã sống vô ích sao? Ta đề nghị bạn đóng một cái bè gỗ, đặt ta lên đó kéo đi, có thể tiết kiệm không ít sức lực của toạ kị, còn có thể tăng tốc độ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần bĩu môi, ngang ngược nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không! ╯ ^ ╰ ͏ ͏ ͏ ͏
Cúi người buộc chặt dây mây quanh eo Dư Vạn Nguyên, sau đó kéo Dư Vạn Nguyên đến trước Đại Hắc Mã. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hắc Mã há miệng cắn Bạch Hiểu Thuần, trong mắt tràn đầy sự hung ác. ͏ ͏ ͏ ͏
Bốp! Bạch Hiểu Thuần nắm chặt tay, tung một quyền đấm vào đầu Đại Hắc Mã, Đại Hắc Mã đập đầu xuống mặt đất đóng băng, nhất thời chìm sâu vào trong đó, ánh mắt nhìn Dư Vạn Nguyên vô cùng đau khổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần dùng cây mây quấn quanh cổ Đại Hắc Mã, chuẩn bị siết chặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Dư Vạn Nguyên vội vàng hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dừng, ngươi như vậy sẽ siết chết nó! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần gật đầu, nói với vẻ đương nhiên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhìn nó răng nanh đầy miệng trông không giống ngựa tốt gì, siết chết ăn thịt. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tia bi thương hiện lên trong mắt Dư Vạn Nguyên, nhìn Bạch Hiểu Thuần buộc dây mây thô cứng vào cổ toạ kị yêu quý của mình, lúc này hắn đột nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng của thôn dân bị mình giết chết tế linh, vô lực, bi thương, đầy tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần buộc đầu dây mây khác vào eo Đại Bạch Trư, nhảy lên lưng Đại Bạch Trư, vỗ mông heo hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giá! Về thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch Trư lập tức chạy ngay, kéo theo Dư Vạn Nguyên và hắc mã đang nghiêng ngả lảo đảo phía sau, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động kêu đau đớn. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Khi Bạch Gia thôn bị tấn công, bên ngoài Thạch thôn cũng có hai kỵ sĩ mặc áo giáp đỏ lao ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai kỵ sĩ đứng trong khu rừng bên ngoài Thạch thôn, một kỵ sĩ tỏa ra một làn sóng nguyên khí đầy khiêu khích, tiến về phía Thạch thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Một nhánh cây liễu thụ ở giữa Thạch thôn lay động, sau đó khôi phục bình thường trở lại, bay theo gió thổi, có những viên đá nhỏ mà không cần phải tự mình đi liều mạng. ͏ ͏ ͏ ͏
Về phần Thạch Hạo lại càng không có cảm giác với những dao động nguyên khí khiêu khích, linh khí mà hắn tu luyện không có cảm giác với nguyên khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khu rừng, hai kỵ sĩ khiêu khích rất lâu, trong thôn không có động tĩnh gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Kỵ sĩ bên trái nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong thôn này sẽ không có tế linh đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Kỵ sĩ bên phải lắc đầu quả quyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tuyệt đối không thể, ngôi làng không có tế linh trong Thương Mang sơn mạch sẽ không thể sống sót qua mùa đông. ͏ ͏ ͏ ͏
Kỵ sĩ bên trái cũng gật đầu, nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Kỵ sĩ bên phải siết chặt trường thương nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiến vào trong, tìm kiếm tế linh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
-