Chương 217: Thạch Hạo Phát Uy
Cành liễu gật đầu, phất phơ về phía Thạch Hạo, quấn quanh tay của Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cười vài tiếng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chút ngứa! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thạch Hạo! ͏ ͏ ͏ ͏
Một cỗ ý niệm thông qua cành cây truyền vào não Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu vui mừng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế linh! ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng, Đại Hổ, và những thôn dân xung quanh đều theo bản năng nhìn về phía Thạch Hạo? Tế linh? Ngươi gọi tế linh làm gì? Ánh mắt ngưng tụ vào cành cây quấn trong tay Thạch Hạo, dần dần trở nên kích động. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc sau, Thạch Hạo gật đầu nói rõ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoá ra là như vậy, ta hiểu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Cành liễu thả tay Thạch Hạo ra, từ không trung rút về. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng kích động nhìn Thạch Hạo hưng phấn hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu, tế linh nói chuyện với ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế linh nói chuyện rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế linh có thể giao tiếp rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoá ra tế linh biết nói chuyện sao? ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Dân thôn từng người hò hét phấn khích. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng chờ đợi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu Thạch Đầu, tế linh đã nói gì với ngươi? ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong phế tích, thị vệ bị Thạch Hạo đánh bay ra chật vật ngồi dậy, ho sặc sụa phun ra mấy ngụm máu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhìn hắn, nói với vẻ bất thiện: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế linh nói trên người bọn họ có quá nhiều huyết tinh khí, trong máu còn có mùi của tế tự, bọn họ vừa mới đồ sát số lượng lớn tế linh, lần này vào trong thôn cũng là vì tế linh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hổ kinh hãi hét lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồ sát số lượng lớn tế linh? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôn trang có tế linh bị giết sao có thể sống qua mùa đông này? ͏ ͏ ͏ ͏
- Quả thực táng tận lương tâm! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Từng thôn dân đều phản ứng lại, đồng loạt trừng mắt nhìn cấm vệ đó, sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn, may mà Thạch Hạo đã trở lại, nếu không thôn làng sẽ khốn đốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đi tới trước mặt cấm vệ đang chật vật ngồi dậy, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi là ai? Tại sao muốn đồ sát tế linh? Lẽ nào không biết đồ sát tế linh đối với dân làng mà nói chính là tai họa sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ha ha! Khoé miệng cấm vệ nhếch lên nụ cười đầy máu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhóc con, gia gia ta là người mà ngươi không đắc tội được đâu! Gia gia ta ngược lại rất tò mò, ngươi là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngẩng đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu gia ta cũng là người mà ngươi không đắc tội được! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đắc tội được? ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân nhổ một ngụm máu ngạo nghễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ở Khánh Quốc không có người chúng ta không đắc tội được, ngươi và thôn làng của các ngươi đều xong đời rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng phí nhiều lời! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo thốt ra một câu, sau đó quay đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Hổ thúc, phiền ngươi mau trói hắn lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Hổ lập tức bước vào bên trong, một lát sau liền một điều thiết liệm đi ra, nâng cấm quân lên, thiết liệm quấn lên người hắn mấy vòng buộc chặt lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân một chút cũng không phản kháng, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta rùng mình, nhìn từng người chung quanh, dường như muốn ghi nhớ mọi người trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng thời những nơi khác cũng xảy ra đồ sát, phạm vi đồ sát dần dần đến gần khu vực cách Tam Thanh Quan trăm dặm, cũng chính là phạm vi Lý Bình Anh lập ra quy tắc. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở hướng khác Hắc Phong Trại nơi Lý Bình An đã từng đi qua, hai kỵ sĩ mặc áo giáp đỏ phóng ngựa tới, thương móc lợn rừng, bỏ lại phía sau một nhóm thôn dân đang tuyệt vọng la hét. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc Phong trại, một người đàn ông trung niên gầy gò đứng bên cạnh lão thôn trưởng không ngừng ho khan, hai mắt đỏ bừng, lão thôn trưởng đã lệ rơi đầy mặt, trước mặt hai người là một vũng máu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân cũng ồn ào tập trung đến, quỳ rạp xuống đất mà khóc. ͏ ͏ ͏ ͏
Người đàn ông trung niên gầy gò bi thương hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, bây giờ phải làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt lão thôn trưởng đầy hận thù, hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo thù! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Dân làng đồng loạt hét lên, mội người đều vô cùng căm phẫn. ͏ ͏ ͏ ͏
Người đàn ông trung niên gầy gò ho khan hai tiếng, bi thương hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao báo thù? Bọn họ đều là tu luyện giả. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão thôn trưởng run rẩy đưa tay vào trong người, lấy ra một tấm da thú, quỳ xuống đất, bi tương hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, xin chủ trì công đạo cho chúng ta! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Tam Thanh Quan, Lý Bình An đang đứng trong viện tử, ba con Phi Hạc kim sắc bay xung quanh hắn, giọng nói bên trong Phi Hạc truyền ra rất bi thương tuyệt vọng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Ninh Khuyết đứng từ phía xa không dám đến gần. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xem ra sự phụ rất đáng sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết gật đầu, đồng ý nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ trước đến nay chưa từng thấy sư phụ tức giận như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đám Phi Hạc đều là sư phụ tặng cho Sơn Hạ thôn đúng không? Lẽ nào dưới núi đã xảy ra chuyện? ͏ ͏ ͏ ͏
-