Chương 218: Phi Hạc Truyền m
Thanh Tuyết nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chắc vậy rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh Khuyết! ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Lý Bình An truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết sửng sốt, nhanh chóng chạy tới, đứng trước mặt Lý Bình An ôm quyền chắp tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong giọng nói của Lý Bình An đầy sự tức giận, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dưới núi có tế linh của ba ngôi làng đã bị giết chết, ngươi đi kiểm tra một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tế linh bị giết? Bọn họ làm thế nào trải qua mùa đông này? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mang theo sự lo lắng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đi kiểm tra xem chỉ có ba thôn, hay có rất nhiều thôn dân bị giết tế thần, nếu như gặp phải hung thủ không cần hạ thủ lưu tình. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chỉ tay lên, ba con Phi Hạc kim sắc bay lên trên vai Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ân hận nghiêm nghị trả lời đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi quay người rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết chạy đến, hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, chúng con cũng đi xem được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cũng chạy tới, nhìn Lý Bình An với vẻ đầy mong đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi coi chừng đạo quan, vi sư có chuyện muốn làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Rồi xoay người đi về phía đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ muốn làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ có chút suy tư nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ là đi tìm Đạo tổ nói chuyện! Giống như trước đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết gật đầu, có thể là như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Buổi tối trong khu rừng đã rất âm u, bên hồ nước có một đống lửa, La Xung đang ngồi bên cạnh đống lửa, nướng cả một con nai rừng đã bị lột da, đã được nướng thành màu vàng, mỡ không ngừng chảy ra ngoài rơi từng giọt xuống đống lửa kêu tí tách, ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên cao hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan ngồi đối diện với La tướng quân, trên tay cầm một cây mộc côn gảy đống lửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này đã có cấm quân quay trở lại, tế linh chất thành đống được đặt sang bên cạnh, từng kỵ sĩ mặc áo giáp đỏ đứng nghiêm trang bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung bình tĩnh hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có mấy người chưa trở lại? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó quan cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có hai tiểu đội, bốn người chưa quay trở lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Một trận tiếng vó ngựa dồn dập từ phía xa truyền đến, thanh âm nhanh chóng đến gần. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cau mày lại, chỉ có một người một ngựa. ͏ ͏ ͏ ͏
Một thớt hắc mã đột nhiên từ trong rừng lao ra, đáp xuống bên cạnh hồ, Triệu Vĩnh Quân lập tức xoay người nhảy xuống ngựa, chạy mấy bước đi đến trước mặt La Xung, nửa quỳ cúi đầu xuống nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thuộc hạ làm không tốt xin tướng quân trách phạt. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung nhìn bàn tay Triệu Vĩnh Quân bị nứt ra, cau mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi bị thương rồi, đồng bạn của ngươi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Vĩnh Quân nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồi tướng quân, ta và Tề Vạn Niên gặp phải cường địch trong một ngôi làng, lực chiến rơi vào thế hạ phong, khi rút lui thì bị truy sát, vì vậy binh phải chia thành hai đường. ͏ ͏ ͏ ͏
Những lời còn lại không cần nói nhiều, binh phải chia thành hai đường, người chạy đường khác không quay trở lại, e là đã gặp phải bất trắc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cường địch? Lẽ nào những sơn dân kia còn có thể nuôi dưỡng linh thú hậu kỳ nhị giai sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Vĩnh Quân cúi đầu thấp giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải là linh thú, là tu luyện giả, một tu luyện giả trẻ tuổi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tu luyện giả dám ra tay với cấm quân? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt La Xung lóe lên một đạo lệ mang, cây gậy thịt nướng trong tay bị ném đi, con nai rừng đã nhanh được nướng chín đều rơi vào trong đống lửa, tia lửa bắn ra tung tóe. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng quay đầu lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nhớ các ngươi đi về phía tây nam đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Vĩnh Quân cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng quay đầu lại nhìn La Xung nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, một đội chưa trở về cũng đã biến mất ở phía tây nam, mà phía tây nam có một Ngự Thú Tôn tông môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đồng tử của La Xung co rút lại, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong Thiên Dưỡng! Ý của ngươi là người của Ngự Thú Tôn đã ra tay? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kẻ có thực lực và gan dạ trong Thương Man sơn mạch ta chỉ nghĩ đến Ngự Thú Tôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Vĩnh Quân nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lẽ không phải là Ngự Thú Tôn. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung và phó tướng đều nhìn về phía hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Vĩnh Quân vội vàng nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người của Ngự Thú Tôn ta biết, thứ hắn mặc không phải là quần áo của Ngự Thú Tôn, chiến đấu cũng không phải thủ đoạn của Ngự Thú Tôn. ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng cau mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi xác định không phải là Ngự Thú Tôn? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Vĩnh Quân vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngự Thú Tôn trước nay vẫn luôn lấy đánh thú làm đầu, hắn lại tự mình ra tay. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung nheo mắt lại, đột nhiên nhìn về phía phó tướng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có một khả năng! ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin tướng quân chỉ giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe nói năm đó ngươi cũng là sơn dân, trong một lần trên đường hái thuốc không cẩn thận ngã xuống sơn cốc, có được cơ duyên tạo hoá, từ đó bước chân vào con đường tu hành, đi ra khỏi đại sơn đến hoàng đô. ͏ ͏ ͏ ͏
-