Dị Thế Đạo Môn

Chương 223: Hiểu Thuần Gặp La Xung

Chương 223: Hiểu Thuần Gặp La Xung
Lý Bình An nói với phi hạc kim sắc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không cần phải bận tâm đến chuyện của các thôn, vi sư sẽ an bài ổn thoả. Hai vị sư huynh của ngươi đang bắt những kẻ đồ sát tế linh, ngươi qua đó xem một chút, liên hợp với hai sư huynh nhất định phải một mẻ hốt gọn bọn chúng, chớ để thôn mới gặp nạn. Phi hạc truyền âm, cấp cấp như luật lệnh! ͏ ͏ ͏ ͏
Tay ném ra ngoài, Kim Hạc lập tức bay đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong một cái thôn đổ nát, ngọn lửa bùng cháy trong đêm tuyết rơi, mùi máu tanh bao phủ, trên mặt đất đầy thi thể của sơn dân và bầy sói, Ninh Khuyết đang đứng trong thôn dưới cái ô màu đen, có một thi thể của con sói to lớn như trâu nước nằm ở trước mặt, đôi mắt trợn trừng nhe răng, miệng nứt vỡ trào ra thành bãi máu tươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết hờ hững nhìn cảnh tượng này, hắn vẫn đến trễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đầu Tiểu Hạc kim sắc bỗng nhiên bay tới từ trong không trung, bên trong truyền ra giọng nói của Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết chắp tay cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Đệ tử tuân lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng lên, ánh mắt lóe lên một đạo quang mang ngoan lệ. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mặt trời nhô lên ở phía Đông, một tia nắng ban mai chiếu sáng sơn mạch, mang đến một tia ánh sáng cho sơn dân đang giãy dụa cầu sinh bên trong sơn mạch. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch gia thôn, Bạch Hiểu Thuần vừa ngáp vừa đi ra khỏi gian phòng, tiện tay ném một viên đan dược vào miệng giống như ăn kẹo đường đậu, nhai nhai rồi nuốt xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Đón nhận ánh sáng mặt trời, lấy ra một Cửu Xỉ Đinh Ba xinh xắn để chải tóc, quay đầu nhìn cấm quân mặc hồng giáp bị trói vào cột nhà, vẫy tay cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Buổi sáng tốt lành! ͏ ͏ ͏ ͏
Tề Vạn Niên tóc tai bù xù ngẩng đầu, nhếch miệng cười để lộ ra một tia máu, cười lạnh đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mong rằng lát nữa ngươi vẫn có thể vui vẻ như thế! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta sẽ luôn vui vẻ! Ta đi ăn cơm trước đã, chờ ta ăn xong sẽ đưa ngươi trở về đạo quán. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, chạy chậm về phía gian nhà của trưởng thôn, trên đường đi gặp phải thôn dân thì bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi, Bạch Hiểu Thuần cũng cười đáp lại từng người một. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vừa chạy đến cửa nhà của trưởng thôn, cái tai khẽ động liền nghe được tiếng vó ngựa loáng thoáng truyền tới từ trong rừng, trong lòng vô thức nghĩ đến đầu hắc mã bị hắn ăn thịt vào đêm qua, thật sự là mỹ vị! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Tiểu Thuần cũng không đến nhà trưởng thôn ăn chực nữa, lập tức quay người chạy ra hướng cổng thôn, nhảy vài cái đã tới cổng thôn, hắn hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư kêu rì rầm chạy tới, Bạch Hiểu Thuần xoay người cưỡi lên Đại Bạch trư, lấy Cửu Xỉ Đinh Ba ra từ trong lồng ngực, Cửu Xỉ Đinh Ba xinh xắn kéo dài trong lòng bàn tay, nháy mắt biến dài ra một mét. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vung Cửu Xỉ Đinh Ba lên, tựa như kỵ sĩ hưng phấn hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuất phát! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư lập tức nện đôi chân ngắn phóng vào trong rừng, lăng không nhảy một cái là hơn mười mét. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong rừng, một đám cấm quân mặc hồng giáp, áo choàng tung bay, bất ngờ tập kích. Cây cối núi đá ở trong rừng đối với bọn họ giống như đất bằng, không gây ra bất kỳ trở ngại nào. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung mặc cẩm bào chạy ở phía trước, đột nhiên cái tai khẽ nhúc nhích, tay giơ lên, tất cả những con ngựa lập tức dừng lại đứng yên tại chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Can đảm thật, vậy mà dám chủ động đến đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Một đạo thân ảnh bạch sắc nhảy nhanh chạy từ đằng xa tới bên này, một tiếng bịch vang lên, dừng ở cách đám cấm quân hơn trăm mét. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần giơ ngón trỏ của tay trái lên đếm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Một, hai, ba... Hai mươi lăm, hai mươi sáu! ͏ ͏ ͏ ͏
Gãi đầu buồn rầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhiều như vậy sao? Mang về không dễ đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cưỡi trên lưng một đầu hắc mã, tiến lên hai bước cười ha ha: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoá ra là một tiểu tử cưỡi một con lợn. Triệu Vĩnh Quân, ngươi bị loại dân đen này đánh bại sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Vĩnh Quân nhỏ giọng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bẩm tướng quân, chính là hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụt! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đám người truyền ra vài tiếng cười bị đè nén. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Vĩnh Quân đỏ mặt, trong lòng cười lạnh, đợi lát nữa các ngươi sẽ biết tên tiểu tử này đáng sợ cỡ nào. Trong lòng không khỏi lặng lẽ cầu mong Bạch Hiểu Thuần có thể kiên trì lâu một chút, bày ra sự lợi hại một chút. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần dừng động tác lại, tức giận la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhãi con, ngươi mắng ai đấy? ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cười lạnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đang mắng ngươi đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chống nạnh, đắc ý cười phá lên. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung lập tức bối rối, tại sao bị mắng mà còn cười? Chẳng lẽ tên dân đen nào cũng ti tiện như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Phó tướng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tướng quân, ngài nói như vậy thì đã thừa nhận mình là nhãi con rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung lập tức phản ứng lại, trên mặt hiện rõ sự tức giận, quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thằng nhãi con, ngươi muốn chết. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất