Chương 228: Ninh Khuyết Đến (Hạ)
Sau cú va chạm đó, La Xung tựa như diều hâu lên như diều gặp gió, đứng lơ lửng trên không trung, trường thương nằm ngang ở trong tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn La Xung rồi giận dữ hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuống đây đi! Nếu có bản lĩnh thì ngươi hãy xuống đây! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung huyền phù trên không trung, ngực phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm vào Bạch Hiểu Thuần, rốt cuộc thì tiểu quỷ này có lai lịch như thế nào? Trong lòng lại càng hừng hực muốn đạt được kỳ ngộ của Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Ở bên cạnh chiến trường, phó tướng cưỡi trên lưng một đầu hắc mã, lặng lẽ theo dõi trận chiến đấu này, tất cả cấm vệ ở bên trong luồng khí hắc tử sắc này đều bị mùi thối làm cho choáng váng đến mức bất động, giống như là những người ngoài cuộc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần giậm chân, tức giận hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải là ngươi ép ta đánh hay sao? Xuống đây đi! Có bản lĩnh thì xuống đây a! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phía dưới này đã chịu sát thương quá lớn, rừng cây đã bị thiệt hại, ngươi có dám lên đây chiến một trận không! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, không phải là hắn không thể ngự kiếm phi hành mà là với trình độ ngự kiếm gà mờ của hắn bây giờ thì chạy đi còn được chứ bay lên chiến đấu thì chính là muốn bị đánh, hắn còn nhỏ nhưng không có ngu ngốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Một sợi xích đen lặng lẽ lao tới từ phía sau La Xung giống như hắc vụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng La Xung lập tức gióng lên một hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, đột nhiên xoay người đâm ra một thương, “Ngao!” Tiếng long ngâm trầm thấp vang lên cùng với một tiếng nổ thật lớn, một cái móc câu màu đen dữ tợn đánh lên trên trường thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Lực trùng kích cực lớn đã đẩy La Xung trượt dài ở trên không trung, "ầm", nguyên khí trên người gã bỗng nhiên nổ tung, giống như một làn sóng cuồn cuộn, đột nhiên dừng lại trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Thiết câu đen kịt khổng lồ đánh ra một kích không thành liền vô thanh vô tức rút lui. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt La Xung như điện nhìn về hướng thiết câu đang rút lui, quát lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Sát ranh giới chiến trường, một người trẻ tuổi cầm chiếc ô đen chậm rãi bước ra, trên tay còn cầm một sợi xích nhỏ xinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần hưng phấn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu sư đệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Ninh Khuyết giật giật hai cái, gật đầu một cách bất đắc dĩ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung thấy Ninh Khuyết mặc y phục giống với Bạch Hiểu Thuần, cau mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh đệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng chợt run lên, e rằng bản gã đã phạm phải sai lầm, không phải tiểu quỷ này đạt được kỳ ngộ vô chủ, mà là có sư môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, tâm tư thận trọng lập tức biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ, có sư môn thì càng tốt, oan có đầu nợ có chủ ít ra cũng có nơi để đi hỏi tội, ở bên trong Khánh quốc cấm quân chính là biểu tượng của Đại Khánh, tượng trưng cho sự tôn nghiêm của bệ hạ, dám giết cấm quân thì chính là làm nhục bệ hạ, tội không thể tha. ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung cười lạnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt lắm, hóa ra là có sư môn. Giết cấm quân và cản trở công vụ của Khánh quốc, bản tướng quân sẽ đến sư môn của các ngươi để từ từ hỏi tội về chuyện này. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhìn La Xung, thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hỏi tội? Ngươi có tư cách sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa duỗi tay ra, Câu Hồn Thiết Liên đã nhanh chóng lao thẳng về phía La Xung giống như linh xà, tiếng soạt soạt soạt không ngừng vang lên, tất cả những người ở đây đều cảm thấy đầu óc choáng váng khi nghe thấy âm thanh đó, đặc biệt là La Xung, thân ảnh đứng trên không trung đã không còn vững nữa, lung la lung lay như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
La Xung bỗng nhiên hét lên, âm thanh vang vọng khắp núi rừng, âm thanh soạt soạt soạt lập tức thoát ra, thân ảnh bay vút lên trời cao, ngay sau đó Câu Hồn Liên đánh qua nơi mà lúc đầu gã đứng nhưng lại vồ hụt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Long Đằng Cửu Tiêu! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng hét lớn vang lên từ phía trên. ͏ ͏ ͏ ͏
Grào! Grào! Grào! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Chín đầu Giao Long khổng lồ từ trên trời nhào xuống, quấy động thiên địa nguyên khí cuồng bạo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật đáng sợ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật đáng sợ! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lập tức ba chân bốn cẳng chạy trốn, dựa vào Mộc Độn lập lòe mấy cái đã ở ngoài biên giới chiến trường, hét to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư đệ lên đi! Đánh hắn, xử hắn! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhìn thoáng qua Bạch Hiểu Thuần mà không nói nên lời, người sư huynh này của hắn tham sống sợ chết thật đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Thiết liên ở trên tay xoay tròn kéo dài cực nhanh, tạo thành một vòi rồng thiết liên khổng lồ, cao chót vót trong rừng, tiếng thiết liên kêu soạt soạt soạt vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Chín đầu Giao Long đâm vào trên vòi rồng thiết liên, chín tiếng nổ lớn ầm ầm ầm vang lên, thiết liên bị xoắn lại bảy vòng tám vòng nhưng vẫn sừng sững không ngã, một cái bóng quỷ mị bay vút lên ở ngay giữa vòi rồng. ͏ ͏ ͏ ͏