Dị Thế Đạo Môn

Chương 233: Thúi

Chương 233: Thúi
Thân ảnh của Thạch Hạo di chuyển, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cũng chém về phía Viên Phần, Viên Phần vội vàng giương thương chắn phía trước. Keng, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chém lên trên trường thương lập tức phát ra âm thanh kim thiết va chạm, lực lượng khổng lồ khiến Viên Phần trượt mạnh về phía sau, sau một tiếng oành thì cả người dựa vào một thân cây đại thụ, đại thụ kêu rắc một tiếng rồi đổ về phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, một sợi xích đen từ phía xa quấn lấy Viên Phần, Thạch Hạo cũng bất ngờ phóng tới chỗ Viên Phần, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao vung ra một đạo kim quang. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuông báo động trong lòng Viên Phần vang lên mãnh liệt, da dẻ toàn thân đau đớn, vội vàng nhảy sang bên cạnh, oành! Một đao Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao chém xuống, mặt đất rạn nứt ầm ầm, xuất hiện một cái khe thật dài. ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần vừa hạ xuống đất, bả vai đau xót, một cái thiết câu lớn móc vào bả vai, sau đó đầu óc quay cuồng không còn biết cái gì nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo thu hồi Tam Tiên Lưỡng Nhật Đao, nhìn về phía La Xung nằm ở xa không rõ sống chết, bất mãn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Một đao cũng không tiếp được, cũng quá yếu đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết từ xa đi tới, vẻ mặt tươi cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, bởi vì hắn bị thương cộng thêm việc hao hết nguyên khí nên mới chạy trốn. ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Tiên Lưỡng Nhật Đao trong tay Thạch Hạo thu nhỏ lại, nhủ thầm: “Hóa ra là tàn thứ phẩm!” ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn về phía Viên Phần bị Câu Hồn Liên trói chặt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn hắn thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mang về giao cho sư phụ xử trí. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng được! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết kéo xiềng xích trong tay, Viên Phần ngơ ngơ ngác ngác đi về phía Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo đi đến bên cạnh La Xung, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế mà lại còn sống? ͏ ͏ ͏ ͏
Xoay người nhấc La Xung lên, hai người nhanh chóng đi về hướng Bạch gia thôn. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc Thạch Hạo và Ninh Khuyết mang theo Viên Phần và La Xung trở lại chiến trường trước đó, chỉ thấy yên vụ hắc tử sắc vẫn cuồn cuộn bay lên, trên mặt đất hỗn độn giống như bị vòi rồng quét qua, phạm vi khói đặc lại càng lớn hơn, quả thật là mùi thối xông đến tận trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Mà Bạch Hiểu Thuần nằm ngã chổng vó ở nơi không có yên vụ, trên người lóe ra các loại linh quang pháp thuật, chỉ có Thạch Hạo và Ninh Khuyết nhận ra có Bình Tế phù, Liễm Tức phù, Cách Tuyệt phù, Ẩn Thân phù và các loại phù phòng ngự, chắc phải tầm mười đạo, xung quanh người Bạch Hiểu Thuần nằm hơn hai mươi Hồng Giáp kỵ sĩ, toàn thân của đám người dơ bẩn không rõ sống chết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo và Ninh Khuyết vòng qua khu vực có mùi thối, đi đến trước mặt Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Rầm, Thạch Hạo ném La Xung xuống đất, che mũi ghét bỏ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi làm kiểu gì đó? Sao lại thối như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần bất lực nghiêng đầu đi, trong lỗ mũi còn cắm hai cuốn hoàng phù, giống như mọc ra hai cái răng vàng khè, lúc nhìn thấy hai người Thạch Hạo và Ninh Khuyết thì như nhìn thấy thân nhân, lập tức ủy khuất kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rốt cuộc các ngươi đã trở lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ghét bỏ, quạt quạt ở trước mặt: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cắm cái gì trong lỗ mũi thế? Đây là kiểu tạo hình gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần duỗi tay rút hai quyển hoàng phù trong lỗ mũi ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Thuần Hương phù do Thanh Vũ sư tỷ vẽ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không nhịn được cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, sau khi ta đi, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần bất mãn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ngươi nói ta giải quyết chuyện ở đây sao? Ngươi nhìn xem, ta lôi hết bọn họ ra ngoài rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Ninh Khuyết co rút, bất đắc dĩ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, ta tưởng ngươi có biện pháp thanh trừ mùi thối. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhìn về khu vực mùi thối ở đằng xa, rùng mình theo bản năng, liên tục lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có, không có biện pháp, loại mùi thối này đúng là quá đáng sợ, sau này không bao giờ dùng nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không còn gì để nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu sư huynh không có biện pháp thanh trừ thì có thể chờ ta trở lại dùng Câu Hồn Liên kéo người bên trong ra ngoài rất dễ dàng mà không cần đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Câu Hồn Liên? Bạch Hiểu Thuần ngơ ngác, tức giận nhảy dựng lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ngươi không nói sớm? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không nhịn được cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tưởng sư huynh có thể nghĩ đến. ͏ ͏ ͏ ͏
- A, ta liều mạng với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần quát to một tiếng, phẫn nộ nhảy dựng lên đánh về phía Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cảm thấy một cỗ mùi thối đập vào mặt, vội vàng trốn ra phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
- A, ngươi đừng chạy! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần không ngừng nhảy lên đánh về phía Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thẳng đến buổi chiều, đoàn người Thạch Hạo mới mang theo đại đội cấm quân về đến Tam Thanh quan, mà giờ phút này Lý Bình An vẫn chưa trở về, đã đến nơi cách Tam Thanh quan hơn ngàn dặm tìm kiếm từng thôn xóm rách nát, để lại từng tiếng thở dài. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất