Chương 235: Rút Hồn
Viên Phần lắc đầu nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta xuất thân là sơn dân, ta tuyệt đối không làm những chuyện như thế. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lầm bầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng ngươi cũng không ngăn cản bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần buồn bã nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sứ mệnh trên người, thân bất do kỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhìn Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, xử trí bọn chúng như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chỉ tay về phía Viên Phần: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trừ hắn, rút hết linh hồn của những kẻ còn lại, giam giữ trong bình rượu ở đại điện, bên trong sẽ có người trừng phạt bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ôm quyền thở dài nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An quay người đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhìn Viên Phần, hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, còn hắn thì sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Thả đi! ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh ung dung của Lý Bình An từ bên ngoài truyền vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thả sao? Lỡ như hắn dẫn người đến báo thù thì làm sao bây giờ? Nhìn thế nào cũng không giống người tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng lên giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ là cấm quân Khánh quốc, chết trong sơn mạch, Khánh Đế nhất định sẽ phái người điều tra, sư phụ giúp đỡ sơn dân bị mất đi tế linh nhưng không che giấu thân phận, nếu phái người lên núi thì rất dễ bị tra ra, cho dù thả hay là không thả cũng không che giấu được. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy à! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vô thức gật đầu, hồi phục tinh thần, lập tức ngẩng đầu nhìn Ninh Khuyết: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là sư huynh, đương nhiên ta biết chút chuyện này rồi, vừa nãy ta chỉ đang khảo nghiệm ngươi mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết bất đắc dĩ, ngươi là sư huynh ngươi lợi hại, duỗi tay ra thì xiềng xích trói chặt cấm quân rào rào nhanh chóng hút ra, từng linh hồn thuận theo xiềng xích cũng bị hút ra, những linh hồn bám víu vào xiềng xích vô thanh gào thét, vô số cỗ thi thể ngã xuống đất phát ra tiếng “bịch bịch bịch”, không còn nhúc nhích. ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần cũng ngồi phịch xuống đất, nhìn thi thể khắp nơi mà trong lòng buồn bã. ͏ ͏ ͏ ͏
Câu Hồn Liên ào ào nhanh chóng rút ngắn lại, quay về trong tay Ninh Khuyết, lòng bàn tay Ninh Khuyết bao phủ một cỗ quỷ khí xám đen, linh hồn trên xiềng xích đều bị quỷ khí bao trùm, hóa thành từng viên Hồn Châu rơi xuống tay Ninh Khuyết. ͏ ͏ ͏ ͏
Câu Hồn Liên lại mạnh mẽ bay ra, móc câu dữ tợn đã đâm vào người La Xung trong nháy mắt, La Xung đang hôn mê lại vô thức run run. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi ra cho ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết quát to một tiếng, thu hồi Câu Hồn Liên, một linh hồn đen kịt bị kéo ra khỏi người La Xung, vừa kéo ra khỏi thân thể đã bắt đầu giãy dụa kịch liệt, so với những linh hồn cấm quân kia còn cường đại hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết hừ lạnh, xiềng xích trên hiện lên một đạo lôi điện hồng sắc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Gào! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng quỷ kêu thê lương vang lên, linh hồn của La Xung lập tức mất đi năng lực phản kháng, nhanh chóng bị Câu Hồn Liên kéo về, rơi vào tay Ninh Khuyết hóa thành một khỏa Hồn Châu. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nhìn về phía Viên Phần, mặt không biểu cảm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn không đi? ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể cho ta mang thi thể của bọn họ về không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Tùy ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết quay người đi ra ngoài, cùng có xuất thân là quân nhân, cho nên Ninh Khuyết vô cùng chán ghét hành vi của đám người này, tuy rằng không biết tại sao sư phụ lại thả gã đi nhưng Ninh khuyết cũng không muốn nói nhiều với gã dù chỉ là một câu. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau, Viên Phần đứng trước Tam Thanh quan, kế bên là một đống thi thể, lấy ra một sợi dây thừng buộc tất cả thi thể lại với nhau, sau đó lạy ba lạy trước Tam Thanh quan: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ ân không giết! ͏ ͏ ͏ ͏
Mang theo thi thể bay vút lên, sau đó bay xuống dưới núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra ở sâu trong nội tâm Viên Phần cũng không quá thương tâm đối với cái chết của những đồng liêu này, ngược lại mơ hồ còn cảm thấy sảng khoái. ͏ ͏ ͏ ͏
Hậu viện của Tam Thanh quan, Lý Bình An ngồi trong đình nghỉ mát, nhìn mặt nước lặng yên, nhưng trong lòng vang lên một âm thanh: ͏ ͏ ͏ ͏
“Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn, trừ ác dương thiện, phổ độ chúng sinh, ban thưởng: Đạo kinh “Thông Huyền Chân Kinh”, ngọc phù ghi chép Chung Quỳ trấn ma, pháp bảo Trấn Hồn chung. ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh giá: Ất, có một chút dáng vẻ của đạo trưởng rồi, bổn hệ thống thấy an lòng.” ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An chấn động, lại có đánh giá rồi hả? Không phải trước đây hủy bỏ đánh giá rồi sao? Còn nói cái gì mà lười đánh giá. ͏ ͏ ͏ ͏
Lần này lại còn là đánh giá cấp Ất, là đánh giá cao nhất từ trước đến nay ngoại trừ lần thu nhận đồ đệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An vô thức truyền đến cảm giác thỏa mãn, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
“Hệ thống, ngươi lại trở về rồi sao?” ͏ ͏ ͏ ͏
“Hệ thống, ngươi nói chuyện đi!” ͏ ͏ ͏ ͏
“Hệ thống, ngươi còn ở đó không?” ͏ ͏ ͏ ͏
Qua một lúc sau, Lý Bình An không thể không thừa nhận, hệ thống vẫn cao lãnh như vậy, điểm cao như cấp Ất cũng không đánh động được trái tim đại lão của hệ thống. ͏ ͏ ͏ ͏