Chương 255: Khánh Đế Hạ Chỉ
Hai tên nô bộc đều quay đầu lại nhìn về phía Thành chủ, tên nô bộc bên phải tủi thân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân, ngài nói muốn di chuyển sang bên trái. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ trợn to mắt, hai tay chống nạnh quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi treo đúng rồi, ngươi còn chuyển động làm gì? Ta bảo hắn chuyển động mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Người bên phải nói thầm một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài cũng không bảo ta đứng yên! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đang nói thầm cái gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Tên nô bộc bên phải lắc đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, ta không nói gì cả. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ treo lại như cũ cho ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Người bên phải vội vàng quay đầu lại, treo chiếc đèn lồng trở lại vị trí ban đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân. ͏ ͏ ͏ ͏
Một cô nương mũm mĩm chạy ra từ bên trong Thành chủ phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ cười ha ha hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi ngoan, sao ngươi lại ra ngoài này? Ngươi muốn đi đâu thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Cô nương mũm mĩm mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, ta và mẫu thân muốn đi Bạch Vân quan thắp hương. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người thiếu phụ dáng vẻ đẫy đà bước ra từ trong Thành chủ phủ, theo sau là hai người nha hoàn. Mỗi người nha hoàn đều cầm một chiếc giỏ ở trong tay, bên trong giỏ đựng một ít hương nến và một ít trái cây. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đi thắp hương mang theo trái cây làm gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt cô nương mũm mĩm đỏ bừng, ngại ngùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, khi người ta đi đường đói bụng thì có thể ăn mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tên nô bộc nhảy xuống khỏi cái thang, cúi người cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phu nhân! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ phu nhân gật đầu mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tên nô bộc ngẩng đầu cười đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta không vất vả, chút việc nhỏ này không có gì cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ xua tay quát lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi lôi thôi dài dòng cái gì? Phu nhân bảo các ngươi đi nghỉ ngơi, các ngươi cứ thành thật cút về phòng nằm xuống cho ta, ai dám đi ra bổn Thành chủ đánh gãy chân người đó. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tên nô bộc cười ha ha chạy vào trong Thành chủ phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ bước đến trước mặt Thành chủ phu nhân, cười hì hì hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phu nhân, ngươi thấy ta xử lý thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ phu nhân trợn trắng mắt, không vui nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ đại nhân đúng là rất uy phong, ta còn chưa ra đến cổng đã nghe thấy tiếng quát mắng uy phong lẫm liệt của Thành chủ đại nhân rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Thành chủ khổ sở nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phu nhân à, ta cũng là bất đắc dĩ thôi! Ngươi là người ôn nhu, hiền lành, xinh đẹp và hào phóng. Nếu ta không tỏ vẻ nghiêm túc một chút thì không phải đám tiểu tử đó sẽ lên trời à! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai nha hoàn "hì hì" cười ra tiếng, vội vàng quay đầu đi, cố nhịn cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Thành chủ phu nhân đỏ bừng, không vui nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ở bên ngoài mà nói lung tung cái gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng lại dâng lên một chút ngọt ngào, ôn nhu, hiền lành, xinh đẹp và hào phóng, ở trong lòng hắn, ta là người như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại tiểu thư mũm mĩm của Thành chủ không nhịn được nữa bảo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu thân, chúng ta cần phải đi rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ phu nhân bước chân đi ra bên ngoài, hai nha hoàn vội vàng đi theo, Đại tiểu thư của Thành chủ cũng cười ha ha chạy ở phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Ầm! Một cái kiệu bay ra từ phía đông, lơ lửng trên không trung của An Khánh thành, khí tức bàng bạc trực tiếp áp xuống, uy áp toàn thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, thân ảnh Thành chủ chuyển động, hiện ra sự nhanh nhẹn hoàn toàn khác với một người mập mạp, thân ảnh chợt lóe che khuất thân ảnh của phu nhân và nữ nhi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong An Khánh thư viện, một nam tử trung niên bước ra từ Viện trưởng thất ở lầu hai, chắp tay sau lưng nhìn về phía cái kiệu trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả đệ tử trong thư viện đều ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn về phía cái kiệu trên không trung, trong lòng sinh ra áp lực nặng nề, một cỗ vô lực xông lên đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ có một lão đầu mặc một cái áo vải bố xám tro đang chậm rãi quét những chiếc lá rụng trong sân thư viện, thờ ơ lãnh đạm với cái kiệu trên không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Khúc Trì thần miếu, Đại thần quan bước ra khỏi đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía cái kiệu trên không trung. Trong nháy mắt, cả hai mắt đều biến thành bạch sắc, tỏa ra một luồng khí tức thần đạo uy nghiêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Bách tính trong thành cũng nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía cái kiệu nhỏ đang lơ lửng trên không trung, trong lòng xuất hiện một chút lo sợ bất an, tiếng cười nói biến mất trong nháy mắt, toàn thành đều yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ che chắn trước mặt phu nhân và nữ nhi, ngẩng đầu cười ha ha hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại hạ thành chủ An Khánh thành, không biết vị bằng hữu nào đại giá quang lâm? ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói hơi âm nhu vang lên từ bên trong cái kiệu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ thật sự là quý nhân hay quên việc, mới không gặp nhau có mấy tháng mà đã quên khí tức của tạp gia rồi à? ͏ ͏ ͏ ͏
Rèm kiệu tự động mở ra, vẻ mặt Hồng công công tràn đầy lạnh lùng ngồi ngay ngắn trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ kinh ngạc thốt lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công. ͏ ͏ ͏ ͏