Chương 257: Trở Về Núi
Chu Đại Lực gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy, trong năm năm đã đến đây ba lần, ở An Khánh thành gã đã giết chết gần ba mươi mạng người rồi. Lần này, gã suýt chút nữa đã đánh chết hộ vệ thủ môn, còn cưỡng đoạt hai nữ hài tử sinh đôi, hai nữ hài tử không chịu nổi nhục nhã đã chết rồi, đây chính là ba mạng người đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt của Thành chủ phu nhân thay đổi, không thể tin được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao có thể như vậy chứ? Không phải gã là cấm quân sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì gã là cấm quân nên gã có thể hoành hành ngang ngược. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không bẩm báo với bệ hạ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Lực yếu ớt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã báo cáo với bệ hạ từ lâu rồi, nhưng tể tướng Sơn Hà của bệ hạ, sao lại để ý đến tính mạng của tiện dân chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ phu nhân tiến lên phía trước, giữ chặt tay Chu Đại Lực, dịu dàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì vậy ngươi muốn báo thù cho bọn họ à? ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Lực cười gượng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ cảm thấy bực tức trong lòng, ta nghĩ có lẽ có thể mượn tay Tam Thanh quan dạy cho gã một bài học, không ngờ tới các đạo trưởng của Tam Thanh quan lại trực tiếp giết chết gã. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ phu nhân nhướng mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết rất tốt, cái loại người xấu xa đó chết cũng không đáng tiếc. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngừng một chút lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ngươi không phải là Thành chủ nữa thì chúng ta hãy trở về quê quán của chúng ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Lực gật đầu mỉm cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng được, vậy thì nhờ phu nhân đi thu dọn một chút hành lý, chúng ta sẽ rời khỏi khi Thành chủ mới đến đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ phu nhân cười tươi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó xoay người bước nhanh đi ra bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu Đại Lực đứng trong đại sảnh, cười gượng thì thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiện dân? Nào có tiện dân gì chứ? Không phải ai cũng giống nhau sao? Chẳng phải ta cũng là tiện dân, cũng từ một kẻ không biết gì, bây giờ đã trở Thành chủ của một thành rồi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hừng đông, boong boong boong mấy tiếng chuông trầm lắng vang lên từ Tam Thanh quan, vang vọng cả núi rừng, phàm là sinh linh nghe được tiếng chuông thì không có ai không cảm thấy tinh thần tỉnh táo, đầu óc thư thái. ͏ ͏ ͏ ͏
Kẽo kẹt một tiếng, Lý Bình An chậm rãi bước ra ngoài từ trong căn phòng của mình. Phía Càn Viện đám người Bạch Hiểu Thuần, Thạch Hạo, Ninh Khuyết đều đang nhộn nhịp đi ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong Khôn Viện, Thanh Tuyết và Thanh Vũ cũng nhảy nhót chạy đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi, làm tảo khóa thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy đồ đệ rối rít đáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại điện mờ tối vang lên tiếng đọc kinh lanh lảnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lão tử viết: “Có vật hỗn độn mà thành, sinh ra trước cả trời đất, duy chỉ như vô hình, sâu xa mơ hồ, cô độc lãnh đạm, không nghe thấy tiếng, ta mạnh thành danh, gọi đó là Đạo.” ͏ ͏ ͏ ͏
Nói đến Đạo, cao không thể tả, sâu không lường được, bao bọc trời đất, vâng chịu vô hình, dòng chảy tưng bừng, ào ào nhưng không đầy tràn, đục nhưng chầm chậm không tiếng động vẫn hoàn trong veo, làm vô tận, không ngày đêm, bề ngoài không dư thừa, đơn giản mà có thể mở rộng, tối mà có thể sáng, nhu mà có thể cương, chứa âm nhả dương, mà chương tam quang; ͏ ͏ ͏ ͏
Núi nhờ thế mà cao, vực dựa uy mà sâu, dã thú nhờ đó mà đi, chim bởi vậy mà tung cánh, kỳ lân đùa giỡn, phượng hoàng bay bổng, các vì sao vận hành; lấy vong để tồn tại, lấy ti để tôn, lấy lui làm đầu... ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi niệm kinh xong, sư sinh mấy người lại chậm rãi đánh Thái Cực quyền ở trong sân, hít thở linh khí trong lành của buổi sáng sớm. ͏ ͏ ͏ ͏
Một bài Thái Cực quyền kết thúc cũng là lúc vầng dương mọc lên ở phía đông. Chỉ một lát sau mặt trời đã ló ra từ trong biển mây, chân trời xuất hiện một rặng mây đỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ăn bữa sáng xong, Thanh Tuyết và Thanh Vũ thu dọn bát đũa, Bạch Hiểu Thuần thì đi tiếp đãi sơn dân tín đồ. Cho dù ở đây đã có Bạch Vân quan, nhưng Tam Thanh quan vẫn có tín đồ đến, một là nhang, đèn không cần tiền, hai là các sơn dân một lòng tin tưởng Tam Thanh quan chính tông hơn, dâng hương ở Tam Thanh quan mới có thể nhận được sự phù hộ của Đạo Tổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An trở lại hậu viện, ngồi xếp bằng ở bên cạnh Tử Trúc lâm, trong tay cầm một tấm ngọc phù, một đạo linh lực truyền vào bên trong ngọc phù. Tâm sinh lập tức tiến vào trong một mảnh huyễn ảnh, bắt đầu từ lúc bị đâm chết ở trên bậc thang cung điện, hồn đến địa phủ thụ phong tuần hành, rồi bắt đầu du lịch nhân gian, bắt giữ lệ quỷ, mãi cho đến khi gặp được một phệ tâm Quỷ Vương hùng mạnh... ͏ ͏ ͏ ͏
Toàn thân Lý Bình An chấn động, trong nháy mắt trên mặt rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, mở to hai mắt tỉnh táo trở lại, tức giận tự nói với mình: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sức mạnh của Quỷ Vương này thật là dối trá! Quỷ khí vừa thả ra thì địa đồ thức liền bao trùm công kích. Ta có bừa bãi cũng không bừa bãi vượt qua được y, vậy cái này còn chơi thế nào đây? Chung Quỳ cũng thật là, đường đường là một thụ phong chính thần, lại không bảo vệ nổi một tiểu tu sĩ như ta sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, Quán chủ, chúng ta trở về rồi này. ͏ ͏ ͏ ͏