Chương 258: Thái Dương Hoa Tới Tay
Từ trước cửa Tam Thanh quan vọt vào hai bóng người chính là Thanh Phong và Minh Nguyệt với một thân bạch y phiêu dật. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần bước ra từ trong đại điện, theo bản năng che mũi lại, ghét bỏ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong, sao ngươi lại thối như vậy hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nâng tay áo lên ngửi một cái, nghi hoặc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thối sao? Sao ta lại không ngửi thấy nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt xoa xoa cánh tay, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao lại vẫn còn thối như vậy nhỉ? Ta cũng đã giặt sạch mấy chục lần rồi mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết và Thanh Vũ nghe được giọng nói cũng chạy đến, từ xa Thanh Vũ đã cười hì hì kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong sư muội, ngươi trở về rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong lập tức quăng vấn đề mùi thối ra sau đầu, dáng vẻ đứng đắn nghiêm túc nhắc nhở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Vũ sư tỷ, xin hãy gọi ta là sư đệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ thè đầu lưỡi nhỏ, cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Phong sư đệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong hài lòng gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rất tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ đâu rồi? Quán chủ đang ở đâu vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ đang tu luyện ở hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đi tìm Quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong xoay người chạy về phía hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đi tới bên cạnh Minh Nguyệt, tò mò nhìn cái bụng của Minh Nguyệt, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu bảo bảo sinh rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Minh Nguyệt lắc đầu, nở một nụ cười dịu dàng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưa đâu, còn phải đợi một khoảng thời gian nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ tiếc nuối ồ lên một tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong hậu viện, Thanh Phong hấp ta hấp tấp kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, Quán chủ, ngươi đang ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng dậy từ bên cạnh Tử Trúc lâm, ngón tay búng một cái, một đạo linh khí bắn tới cái chuông lớn treo ở dưới mái hiên phía xa, vang lên một tiếng boong. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đang kêu to, đột nhiên đứng yên lại ngay tại chỗ, cảm thấy đầu óc ngất ngây choáng váng toàn thân lắc lư, phải qua một lúc mới hồi phục lại tinh thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đi đến bên cạnh Thanh Phong, răn dạy: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi này là Tam Thanh quan, ầm ĩ om sòm còn ra thể thống gì nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong ngẩn ngơ một lúc, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía cái chuông lớn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thốt lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là nguyên khí? Còn là nguyên khí công kích linh hồn? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An khoe khoang pháp bảo mới có được một hồi, lòng đầy đắc ý đi đến đình nghỉ mát ngồi xuống, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây gọi là pháp bảo, chưa thấy qua bao giờ đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong nhìn chằm chằm vào chiếc chuông lớn, theo bản năng lắc đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đến tìm ta có chuyện gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong hoàn hồn, vội vàng chạy đến trong đình nghỉ mát, mặt mày tươi cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngươi xem ta mang đến cái gì cho ngươi này? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đến thì đến thôi, lại còn mang lễ vật làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong duỗi tay ra, một tiểu Thái Dương bay lên từ trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng vô lượng, cho dù bây giờ đang là thanh thiên bạch nhật cũng vô cùng chói lóa rực rỡ. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy vậy, đột nhiên Lý Bình An đứng dậy, kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là bảo vật mang thuộc tính quang minh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong gật đầu, đắc ý: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây gọi là Thái Dương hoa, bảo bối của lão trượng nhân ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Dương hoa, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy. Lúc này trong đầu Lý Bình An hiện ra lời nói của Bạch Vân ngày đó: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngày xưa Minh Vi Thương nhận lệnh rời khỏi Thánh Sơn đi đến Khánh quốc thành lập Thánh Đường, lúc rời đi từng yến kiết vô lượng Quang Thần, được vô lượng Quang Thần ban cho một gốc Thái Dương hoa. ͏ ͏ ͏ ͏
Vô lượng Quang Thần có một vườn Thái Dương hoa chí bảo, tương truyền có thể hấp thụ sức mạnh của mặt trời. Thái Dương hoa được trồng bên trong đối với người tu luyện tu luyện Quang Minh nguyên khí mà nói không khác gì chí bảo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cau mày nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái Dương hoa này là ngươi ăn trộm à? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong cười mỉa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nào dám chứ! Đây là phần thưởng mà ta thắng được trong đại bỉ đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Gương mặt Lý Bình An ngưng trọng nhìn Thái Dương hoa, suy tư một lúc lâu mới lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta rất cần đóa Thái Dương hoa này, nhưng ta cũng không thể lấy không Thái Dương hoa của ngươi được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong vội vàng đẩy Thái Dương hoa về phía Lý Bình An, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, sư phụ ta đối với ta mà nói giống như phụ thân, bây giờ sư phụ ta đã bái ngươi làm sư thì ngươi chính là gia gia của ta rồi. Hiếu kính ngươi một ít đồ không phải là chuyện nên làm sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An:... ͏ ͏ ͏ ͏
Ta đây chính là bậc gia gia rồi ư? Cảm thán xong thì hắn cũng thuận thế nhận lấy Thái Dương hoa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong chà xát hai bàn tay, ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên nếu như Quán chủ ban thưởng một ít đồ xuống thì càng tốt hơn rồi. Thí dụ như phù phòng ngự đó, hay xú khí đan, lạt khí đan, môi khí đan, càng nhiều càng tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó hắn lại nhìn về phía cái chuông lớn treo ở dưới mái hiên, trong mắt tỏa sáng nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như có thể có pháp bảo gì đó thì càng tốt hơn. ͏ ͏ ͏ ͏