Chương 270: Đệ Tử Bạch Vân Quan
Lý Bình An nhíu mày lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khánh Đế! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An không có chút thiện cảm nào đối với hoàng thất Khánh quốc này, đầu tiên là Thái tử ở Bạch gia thôn hoành hành bá đạo, sau đó là cấm quân ở Thương Man sơn mạch tàn sát tế linh, hiện tại Khánh Đế còn bao che thủ phạm phóng hỏa, làm việc có thể nói là không phân biệt trắng đen, không phân biệt thiện ác. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn về phía Phong Thiên Dưỡng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giờ này ngươi đến đây là vì chuyện gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng học Lý Bình An ôm quyền cung kính bái lạy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Quán chủ ra tay, truy sát Dược vương Đan Thanh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, Khánh Đế tuyệt đối không ngăn cản ngài ra tay được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đếm ngón tay một chút, lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời khắc chưa đến, mệnh của hắn chưa đứt. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, ta cũng muốn ra tay lắm! Nhưng thực lực của ta thật sự chưa mạnh! Cho ta hai năm, ta có thể đem Khánh Đế treo lên đánh, hiện tại thật đúng là không được. ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt của Phong Thiên Dưỡng mờ mịt, cái gì mà thời gian chưa đến? Cái gì mà mạng chưa đứt? Tới cửa giết không được sao? Mặc dù không hiểu Lý Bình An nói gì nhưng ý tứ đại khái đã rõ ràng, Phong Thiên Dưỡng tiếc nuối cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! Ta đã hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An liếc mắt, làm cao nhân đúng là tốt, lời này ta nói, ta còn cảm thấy không hiểu! Hắn lại hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giương phất trần, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng cảm giác được một cỗ khí thanh lương đi thẳng vào trong đầu, đủ loại suy nghĩ phức tạp biến mất không còn chút nào, trong lòng càng cảm thán thần thông của Quán chủ thật lớn, vô thanh vô tức là có thể ảnh hưởng đến tâm thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng đứng thẳng dậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đưa tay dẫn đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phong tông chủ vào trong dùng trà. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng do dự một chút, lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ ý tốt của Quán chủ, còn người đang chờ tin tức của ta, ta cần đi thông báo cho bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghi ngờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều là người tu luyện hoặc yêu thú sống trong sơn mạch, sơn mạch bị cháy, tất cả bọn họ đều giận dữ, lúc trước còn cùng ta đi đến Dược Vương cốc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao họ không đến cùng? ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng ngượng ngùng cười một tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ đều bị khí thế của Quán chủ ra tay trước đó làm chấn động, không dám đến quấy rầy sự yên tĩnh của Quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo môn rộng lớn, ai cũng có thể đi vào. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng ôm quyền nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ khoan dung độ lượng. ͏ ͏ ͏ ͏
Do dự nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại hạ xin cáo từ trước, ngày khác gặp lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Phong Thiên Dưỡng xoay người đi ra ngoài, sau khi đi ra khỏi đạo quan vô thức thở dài một hơi, áp lực khi ở bên cạnh Quán chủ thật sự rất lớn a! ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong đạo quan, Thanh Vũ ngẩng đầu tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, ngài vừa nói thời cơ chưa đến là có ý gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng bĩu môi, nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì sao những người đáng ghét không nên chết? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An trong lòng nói một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời cơ chưa đến chính là vì bây giờ sư phụ không đánh lại đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt lại ra vẻ cao thâm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn đáng chết, tự nhiên sẽ có người đi giết hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nắm chặt nắm đấm, tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phóng hỏa sơn mạch đúng là quá đáng ghét, động vật và sơn dân bên trong núi đều bị thiêu chết hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoa xoa cái đầu nhỏ của Thanh Vũ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đừng tức giận! Thiện ác cuối cùng cũng có báo, Thiên Đạo sáng tỏ ai cũng không trốn thoát. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ dùng sức gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, sao ta lại quên hỏi thăm tin tức về hỏa chủng chứ, lấy kinh nghiệm của hắn thì hẳn là rất quen thuộc với Khánh quốc, nói không chừng sẽ biết tin tức về Không Trung hỏa, Mộc Trung hỏa, Thạch Trung hỏa. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày đầu năm mới vui vẻ cười nói, đệ tử Bạch Vân quan trầm cảm, sau khi từng đạo sĩ rời giường ôm quyền cười ha ha chúc tết, sau đó ở đại điện làm tảo khóa như thường lệ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi tảo khóa xong, bọn họ ăn điểm tâm xong, Bạch Vân giữ tất cả lại ở trong nhà ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân một đầu tóc bạc nhìn quanh một vòng, cất tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo Huyền, Đạo Minh, Đạo Kỳ, Đạo Giai, Đạo Nguyệt, Đạo Dũng, Đạo Ngôn, Đạo Kiệt, Đạo Lâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lập tức có mười đạo sĩ đứng lên, đứng thành một hàng cung kính bái lạy kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thất nam tam nữ, Tề Bán Nguyệt, Tề Nhất Nguyệt, Quan Giai Ngọc đều ở trong đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi là những đệ tử có thiên phú tương đối của ta, đều đã thành công nhập giai. ͏ ͏ ͏ ͏