Chương 273: Bát Hiền Vương
Ánh mắt Hải Siêu sáng ngời lên, hắn hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dược vương có phương pháp nào để cứu chữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công chỉ cười chứ không trả lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Hải Siêu hiện lên một tia thất vọng sau đó ngưng trọng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói là ôn dịch sẽ bạo phát ra toàn bộ Khánh quốc sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Những địa phương còn lại đều đã được giải quyết hết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi giải quyết như thế nào rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đều đang nhìn về phía Hồng công công. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công cười khanh khách trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết hết toàn bộ thì không phải là đã giải quyết được rồi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt của tất cả mọi người đều ngưng lại, chỉ với một câu nói nhẹ nhàng như vậy thôi mà dường như tất cả mọi người có thể nghe được tiếng khóc lóc kêu la thảm thiết. ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng sắc mặt của đám người Lôi Bằng và Hải Siêu lại không hề thay đổi, trong số đám người đó chỉ có Viên Phần là lộ ra vẻ không đành lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong viện tử, mọi người vẫn đang tiếp tục thưởng trà nói chuyện phiếm, những gì được gọi là ôn dịch kia dường như cũng không quan trọng lắm nên hoàn toàn không để trong lòng. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong hoàng cung tại đế đô của Khánh Quốc, Khánh Đế đang đi qua đi lại trong cung điện, Đan Thanh cũng đang cung kính khoanh tay đứng ở một bên. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế dừng bước chân lại một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Đan Thanh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn có cách nào khác hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, ôn dịch này lan truyền quá nhanh, trừ phi ra tay chữa trị cho tất cả những người bị nhiễm trong một lần, bằng không dù có trị liệu như thế nào cũng trở nên vô dụng bởi vì ôn dịch vẫn sẽ bị truyền nhiễm lại lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mà muốn khống chế sự lây lan, không cho ôn dịch tiếp tục sinh sôi nảy nở trong một lần như vậy thì chỉ có thể dùng đại dược, Thất Khiếu Thải Liên trong hoàng cung chính là dược liệu thích hợp nhất. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế bước đến gần Đan Thanh sau đó khom lưng nhìn xuống nói với Đan Thanh bằng sắc mặt không thay đổi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có biết rằng Thất Khiếu Thải Liên trân quý đến mức nào không? ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vi thần biết, còn chuyện có luyện dược hay không thì phụ thuộc vào sự định đoạt của bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hừ... ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế hừ lạnh rồi đứng lên, hắn xua xua tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lui ra! ͏ ͏ ͏ ͏
Đan Thanh quỳ xuống, dập đầu bái lạy đầy cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vi thần xin cáo lui! ͏ ͏ ͏ ͏
Thế rồi hắn đứng dậy cung kính rời khỏi đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế đứng trong cung điện suy tư một lát, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Người đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tên tiểu thái giám bước nhanh từng bước chân nhỏ nhanh chóng chạy vào sau đó cung kính quỳ xuống: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thưa bệ hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế đi tới phía trước ngự án rồi cầm lấy một ngọn đèn nhỏ tinh xảo từ bên cạnh, tiện tay ném cho tiểu thái giám, lạnh lùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Báo với tiểu Tứ đốt thành đi, không lưu lại bất kỳ một người nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu thái giám đưa tay vững vàng tiếp nhận cây đèn, cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó y đứng dậy khom lưng rời khỏi đại điện, xoay người bước nhanh rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Khánh Đế đứng trong cung điện trống rỗng chắp hai tay sau lưng vừa cười khẩy vừa lẩm bẩm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bát Hiền vương, Trấn Tây vương, Bát đệ à! Vận khí của ngươi thật sự không được tốt lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong Mộc Hàn thành, toàn bộ thành trì đều đang vang lên những tiếng ho khan liên tục hết đợt này đến đợt khác, trên đường phố lúc này bỗng trở thành một khoảng không gian vắng vẻ, cho dù có người đi trên đường cũng đều cúi đầu xuống giống như cái xác không hồn, tiếng khóc đầy ức chế truyền ra từ bên trong từng gian phòng một. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong một tòa đại viện ở phía đông thành, một bộc nhân thị nữ đang bước những bước chân vội vội vàng vàng bưng khối băng đi về phía một gian phòng, trong phòng có một cô nương béo với dáng vẻ đau yếu đang nằm trên chiếc giường gỗ lớn dày chắc chắn, bên cạnh còn đặt một chậu hàn băng đang toả ra từng đợt hàn khí. Chỉ cần đi đến gần gian phòng đó là có thể cảm nhận được một trận hàn ý, thế nhưng trên người cô nương béo đó lại đang nóng đỏ rực lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Có một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên cạnh giường kéo lấy bàn tay mũm mĩm của con gái mình khóc thút thít. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô nương mập mạp miễn cưỡng mở mắt ra nói một câu không có chút sức lực nào: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu thân, sao người lại vào trong đây? Ta đang bị mắc ôn dịch đấy, người vào đây thế này sẽ bị truyền nhiễm mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Phụ nhân vừa lắc đầu vừa khóc thút thít trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sợ, mẫu thân không sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô nương mập mạp quay đầu nhìn về phía Ngưu Đại Lực đang đứng trong phòng nói với vẻ tức giận nhưng vô lực: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, có phải là ta sắp chết rồi phải không? ͏ ͏ ͏ ͏