Chương 274: Có Hi Vọng
Ngưu Đại Lực đỏ mắt cười gượng trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, không, nhất định ngươi sẽ khỏi thôi, bây giờ phụ thân sẽ đi thỉnh người của Thánh Đường đến trị bệnh cho ngươi ngay đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Cô nương mập nằm ngửa trên giường thì thầm một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao lại đi vội vàng như vậy chứ, chúng ta còn chưa kịp nói lời cáo biệt với hắn mà đã đi mất rồi, chờ đến khi ta chết rồi không biết liệu hắn có nhớ đến ta hay không nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu như là trước kia thì Ngưu Đại Lực đã tức giận đến nỗi nhảy dựng lên ngay lập tức, vậy mà có người dám lừa tiểu Bạch Hoa nhà ta, chắc người đó không muốn sống rồi hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng bây giờ Ngưu Đại Lực lại chỉ mỉm cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoa Hoa, hắn mà ngươi nói đến là ai? ͏ ͏ ͏ ͏
Tinh thần Ngưu Hoa Hoa chấn động một hồi sau đó lộ ra một nụ cười trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hắn tên là Tề Bán Nguyệt, đạo hiệu là Đạo Nguyệt, là đạo sĩ của Bạch Vân quan nhưng lại rất mập mạp. Lần đầu tiên ta thấy có người còn có thể ăn nhiều hơn ta như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Tâm trí của Ngưu Đại Lực vốn đang mơ hồ, đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo trong nháy mắt, hắn bất ngờ hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân quan, Tam Thanh quan, làm thế nào mà ta có thể quên đi hai Đạo môn này được chứ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn vỗ tay một cái đầy mạnh mẽ sau đó phấn khởi hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhất định Đạo môn có thể trị khỏi ôn dịch này. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực xoay người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc chạy ra đến trước cửa vì khi chân nhấc lên không đủ cao nên đã đá một cái rầm vào ngưỡng cửa, trong lúc nhất thời đã làm cho vụn gỗ bay tán loạn, cả người lảo đảo chân nam đá chân chiêu lao ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đôi mắt của nữ tử ngồi bên giường hiện lên một tia hy vọng, nàng nắm chặt lấy tay con gái an ủi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoa Hoa, cha ngươi đi thỉnh đạo trưởng của đạo quán rồi, chắc chắn bọn họ có thể chữa khỏi cho ngươi thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Hoa Hoa nằm trên giường vô lực gật gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay chính giữa Mộc Hàn thành tọa lạc một tòa trạch viện khổng lồ, cửa lớn trạch viện rộng mở, trước cửa lớn vô cùng vắng vẻ, chỉ có hai đội binh sĩ đứng canh gác. Trên cửa có một tấm biển viết bốn chữ lớn “Trấn Tây vương phủ”. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh to béo của Ngưu Đại Lực trông giống như một quả cầu thịt nhảy những bước nhảy nhanh trên đường phố, rất nhanh đã đến gần vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai đó? ͏ ͏ ͏ ͏
Đội trưởng đội thị vệ quát lớn lên một tiếng, hai đội binh sĩ bỗng nhiên xông lên, trường đao xuất ra khỏi vỏ kêu lên keng keng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực nhảy vọt lên rồi đáp xuống ngay trước mặt hai đội sĩ binh, sau đó hắn nói lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngưu Đại Lực cầu kiến Trấn Tây vương. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhận ra là Ngưu Đại Lực, đội trưởng đội thị vệ chậm rãi thu trường đao vào lại trong vỏ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thì ra là Ngưu huynh à, Ngưu huynh vội vội vàng vàng đến đây như vậy không biết là có chuyện gì đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Những thị vệ còn lại cũng đều thu trường đao lại vào vỏ rồi đứng về chỗ cũ. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực sốt ruột nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có việc quan trọng muống cầu kiến Vương gia, nhờ ngươi bẩm báo lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong cánh cửa lớn, một nam tử trung niên bước ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngưu đại nhân xin hãy đi theo ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Thống lĩnh đội thị vệ tránh sang một bên nhường đường, Ngưu Đại Lực nhanh chóng bước lên phía trước thuận miệng nói một câu khách sáo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm phiền Trương quản gia rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Gã nam tử trung niên gật gật đầu rồi dẫn Ngưu Đại Lực đi vào bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Một lát sau hai người đã đi đến hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực nhìn trái nhìn phải, sốt ruột hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia đang ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Trương quản gia dẫn Ngưu Đại Lực vào bên trong một tòa viện tử độc lập, trước khi đi tới đại điện khép kín đó gã nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia đang ở bên trong, Ngưu Viên ngoại tự mình đi vào đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực bất chấp gã đang nghĩ gì liền nhanh chóng tiến lên phía trước hô hào lên một tiếng rồi đẩy cửa phòng ra, quang mang chiếu rọi vào trong chỉ nhìn thấy một lão giả đang quỳ bên trong đại điện, bên trên đại điện có bày biện mười mấy bức họa tướng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực bước những bước lớn vào trong hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả đang quỳ trên mặt đất từ từ mở mắt ra, liếm liếm đôi môi khô đáp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Lực, ngươi không ở nhà cùng với người nhà ngươi mà chạy tới đây làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực kích động trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia được cứu rồi, chúng ta đều được cứu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thân thể lão giả run lên bần bật ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngưu Đại Lực, trong mắt hiện lên một tia quang mang hy vọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là cường giả do Thánh Đường phái tới sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực lắc lắc đầu đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải! ͏ ͏ ͏ ͏
Tâm trạng kích động của lão giả nhất thời trầm xuống, gã cười khổ một tiếng rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tới đây đỡ ta dậy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏