Chương 275: Cầu Cứu Tam Thanh Quan
Ngưu Đại Lực khom lưng vội vàng đỡ lão giả dậy, lão giả vừa đứng lên thì hai chân như mềm nhũn ra, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực vội vàng đỡ lão giả đứng vững, đỡ nửa người để gã ngồi xuống ghế ở bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực nhíu mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài quỳ như vậy bao lâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã quỳ ở đây kể từ khi ôn dịch bắt đầu bạo phát rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực khuyên nhủ gã: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, ngài phải chăm sóc cơ thể của ngài cho thật tốt chứ, lỡ như ngài mà ngã xuống rồi thì toàn bộ bách tính trong thành này biết làm thế nào! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả bỗng nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có biết ôn dịch này từ đâu mà ra không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực sững sờ, ôn dịch thì là ôn dịch chứ còn có thể xuất hiện như thế nào được? ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt lão giả tỏ ra vẻ thống khổ, hắn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôn dịch này chính là do ta đã mang trở lại đây, từ ngay thời điểm ôn dịch bạo phát ta đã biết ngay là chính ta đã mang ôn dịch quay trở lại đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực nói với vẻ đấy chấn động: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện này... Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này được? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả giải thích với ánh mắt khoan thai: ͏ ͏ ͏ ͏
- Năm ngoái hoàng thành đại tế cuối năm, bệ hạ ở Kỳ Niên điện đại yến quần thần, ta và bệ hạ đã đánh cược một ván ở trên đại điện đó chính là đánh cược làm thơ. Ta làm một bài thơ, bệ hạ dùng một sợi mì vắt làm thành một chữ “Thi”, các quần thần đều nói là bệ hạ thắng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì đã tự nguyện nhận thua ván cược cho nên ta đã phải ăn một món ăn, ngươi có biết món ăn đó là thứ gì không? ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực lắc lắc đầu, trong thâm tâm không biết nói gì trong một hồi. Ta cần quan tâm đến món ăn của ngươi làm cái gì chứ! Ngươi có thể đừng có nói những lời dông dài như vậy có được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là món rau diếp, vậy mà người lại có thể bảo ta ăn thịt tươi giống như một đầu thú hoang dã như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Hả! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực hết sức kinh hoàng hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi... Vậy là ngươi đã ăn thật à? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả gật gật đầu rồi cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn rồi! Thế nhưng từ sau khi ôn dịch bạo phát ta mới biết được thứ ta đã ăn là cái thứ gì. Đó chính là món ăn có chứa ôn dịch! ͏ ͏ ͏ ͏
Những giọt nước mắt lăn dài trong mắt hắn, hắn vừa thút thít vừa nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có lỗi với liệt tổ liệt tông, ta không xứng đáng với bách tính trong toàn thành này. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực an ủi gã: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, không phải bây giờ không có chuyện gì xảy ra với ngài hay sao? Nếu như ngài đã không sao như thế này thì chứng tỏ ôn dịch này đâu phải do ngài mang về đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả cười khổ một tiếng rồi tiếp tục giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là bởi vì ta có một linh thú vạn độc Ngọc Thiềm, là Ngọc Thiềm đã cứu ta. Thật ra ta mới chính là người đầu tiên trong thành bị nhiễm ôn dịch, những người bị nhiễm sau ta chính là người nhà ta và nô bộc trong vương phủ của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực kích động kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, Ngọc Thiềm đang ở đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão vương gia lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chết rồi! Sau khi giải độc cho Vương phủ thì chết, ta chính là ngọn nguồn của ôn dịch kia! ͏ ͏ ͏ ͏
Tâm trạng Ngưu Đại Lực đang kích động lập tức giống như bị dội một gáo nước lạnh, đã chết rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão vương gia vẫy tay áo, bất lực: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Lực, ngươi trở về đi! Tranh thủ thời gian này ở bên cạnh người nhà nhiều hơn, rất nhanh thôi bệ hạ cũng sẽ hành động. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực giật mình, vội vàng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hành động gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão vương gia lạnh lùng cười ha ha vài tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên là giết chúng ta! Bắt đầu từ lúc hắn ban thưởng phần đồ ăn kia cho ta, hắn đã muốn giết ta rồi. Bây giờ, khắp thành bùng phát ôn dịch, đây là cái cớ tốt nhất để hắn ra tay diệt trừ ta đồng thời cũng giết chết các ngươi, rồi nói với bên ngoài là vì đề phòng ôn dịch lây lan. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Ngưu Đại lực trắng bệch, nỉ non: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không thể nào? Nơi này đều là thần dân của bệ hạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão vương gia nhìn Ngưu Đại Lực, từ tốn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta là người hiểu vị hoàng huynh kia của ta nhất, tàn nhẫn vô tình, hắn nhất định sẽ làm được chuyện này. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực bỗng nhiên bừng tỉnh, bịch! Quỳ xuống trước mặt Vương gia, kích động kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, phu nhân của ta không thể chết được. Nữ nhi của ta cũng không thể chết, xin Vương gia cứu lấy dân chúng toàn thành, bọn họ vẫn còn hy vọng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão vương gia cúi đầu nhìn Ngưu Đại Lực, ánh mắt bối rối: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Lực, nếu cái chết của chúng ta có thể tiêu diệt được ôn dịch, chúng ta phải chết! Nếu không sẽ tạo thành tai hoạ khó có thể tưởng tượng được, bổn vương sẽ chết cùng các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực kích động: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, vẫn chưa đến bước đường cùng đâu! Chúng ta vẫn còn hy vọng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lão vương gia lên tinh thần một chút: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hy vọng gì? ͏ ͏ ͏ ͏