Chương 282: Coi Như Bần Đạo Tạo Phản
Không gian cực âm hoàn toàn là bóng tối sâu thẳm, không có tà ác và không có điềm xấu, chỉ có bóng tối thuần khiết nhất không thể phân biệt được. Vào lúc này, một vòng mặt trời rạng rỡ xuất hiện trong không gian tối thuần khiết, lôi hỏa vô tận phun ra từ mặt trời, còn lôi hỏa khủng khiếp ở trong bóng tối sâu thẳm, trong bóng tối, dường như nó rất yếu ớt, giống như một đóa lập lòe có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, ngay cả phát ra chút tia sáng cũng bị bóng tối nuốt chửng. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Phía bên ngoài tường thành, sắc mặt của Hồng công công trông rất khó coi, đột nhiên quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mau dừng lại! ͏ ͏ ͏ ͏
Tên tướng lĩnh thao túng hỏa diễm quay đầu nhìn về phía Hồng công công, vẻ mặt trở nên méo mó, cả người run rẩy cố gắng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta, ta không thể khống chế được ngọn đăng này. ͏ ͏ ͏ ͏
- A... ͏ ͏ ͏ ͏
Tên tướng lính hét lớn lên một tiếng, thân thể hơi lảo đảo, đăng trản đột nhiên rớt ra ngoài, toàn bộ bay lên không trung, nhanh như lưu quang bay vào trong biển lửa, có thể thấy bằng mắt thường rằng biển lửa nhanh chóng bị Lưỡng Nghi đại trận hấp thu. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi lôi hỏa vừa bị hấp thụ toàn bộ, Lý Bình An mặc đạo bào tử sắc, từ từ xuất hiện ở phía trên Lưỡng Nghi đại trận, trên bả vai có một con vẹt đang nghiêng đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên thành trì, Ngưu Đại Lực hít một hơi thật sâu, nhếch miệng cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là Quán chủ, là Quán chủ đích thân tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Trấn Tây vương Lý Vân Hồng cũng tranh thủ đánh giá sơ qua Lý Bình An, đây chính là Quán chủ sao? Trông còn rất trẻ! ͏ ͏ ͏ ͏
Cho dù còn rất trẻ nhưng Lý Vân Hồng cũng không dám khinh thường chút nào, dù sao cũng vừa mới ra tay thu lôi hỏa thì đã có thể thấy được năng lực của Quán chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đưa một tay lên đặt trên ngực, cúi gập người một góc chín mươi độ rồi lớn tiếng hô to lên đầy kích động: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trấn Tây vương Lý Vân Hồng xin đa tạ đạo quán đã ra tay cứu giúp bách tính trong thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Vô số bách tính trong toàn bộ thành trì cũng cảm kích hô to lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ ơn cứu mạng của Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
m thanh như thủy triều cứ như thế vang lên hết đợt này đến đợt khác làm vang vọng khắp thiên địa. ͏ ͏ ͏ ͏
“Hóa ra là ngươi!” ͏ ͏ ͏ ͏
Thân ảnh Hồng công công chậm rãi bay lên cao giằng co với Lý Bình An ở trên cao phía xa xa kia. ͏ ͏ ͏ ͏
Con chim anh vũ trên bả vai Lý Bình An cứ thế quác quác kêu lên đầy quái dị: “Thật xấu xí! Thật xấu xí!” Sau đó nó dang rộng cánh ra bay xuống dưới đáp trên vai Lý Vân Hồng. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Hồng công công nhất thời tối sầm lại, tạp gia là thái giám thế nhưng tạp gia đây không hề xấu xí. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chắp hai tay sau lưng đứng lên trên Thái Cực Đồ truyền ra thanh âm vang dội: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn... Thượng Thiên có hảo sinh chi đức, tại sao đức hạnh của các hạ lại phai mờ đi nhân tính đến nỗi đồ sát hàng loạt dân trong thành như vậy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công nhìn Lý Bình An, dường như trong lòng vẫn còn chút khiếp đảm, vết thương trên ngực bị kiếm xuyên qua đau đớn âm ỉ một hồi. Thế nhưng nếu như cứ vậy mà lui về thì sau khi trở về đế đô sẽ không có cách nào giải thích cho bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Hồng công công miễn cưỡng nâng cao ý chí chiến đấu, hắn cười lạnh rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thượng Thiên có hảo sinh chi đức sao? Nên nhớ đây chính là Khánh quốc lãnh thổ của ta, bệ hạ chính là thiên, ý chí của bệ hạ cũng chính là thiên ý, Tam Thanh quan ngươi làm như vậy là muốn tạo phản hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An trầm mặc một chút rồi đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như cứu người mà lại bị coi là tạo phản thì ngươi cứ coi như bần đạo đang muốn tạo phản đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Hồng công công hoảng hốt một trận, không ổn, lời nói vừa rồi có hơi quá đáng rồi: “Nếu như thật sự bức bách Tam Thanh quan Quán chủ tạo phản thì chắc chắn bệ hạ sẽ không tha cho ta mất.” Trong lúc nhất thời, giọng nói của hắn chậm lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta tôn xưng ngươi một tiếng Quán chủ, chuyện đồ sát bách tính trong thành này cũng là chủ ý bất đắc dĩ mà thôi. Ôn dịch lây lan trong thành trì như vậy, dược vật lại không hiệu quả cho nên nếu như không đồ sát toàn thành mà cứ để ôn dịch tùy ý lan truyền ra ngoài thì e là qua một khoảng thời gian không lâu nữa thôi toàn bộ Khánh quốc sẽ hoàn toàn kết thúc, có lẽ lúc đó nơi đây sẽ hóa thành một mảnh tử địa. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đội ngũ của Thánh Đường phía sau quân đội bên dưới, Hải Siêu và Lôi Bằng đang ngồi bên trong hai cái kiệu đứng song song với nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Độc Nhãn Lôi Bằng cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ Hồng công công đang thừa nhận thất bại rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Hải Siêu nhíu mày nói với vẻ nghiêm túc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tài Quyết ti các ngươi có biết người này là ai không? ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt tươi cười của Lôi Bằng cũng biến mất, hắn nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hồng công công gọi người đó là Quán chủ, nếu như ta đoán không nhầm thì hắn chính là Quán chủ của Tam Thanh quan, là người đã mê hoặc Bạch Mãnh phản giáo! ͏ ͏ ͏ ͏