Chương 288: Xem Bệnh
Lý Vân Hồng ngước đầu lên nhìn bầu trời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, hôm nay trời cũng đã sắp tối rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao, thời gian gấp gáp, các ngươi đều phải theo kịp ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn xoay người, đi về phía bên cạnh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Chúng đệ tử đáp một tiếng rồi đi theo hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cũng vội vã dẫn người đi theo bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi không được bao xa thì Lý Bình An bỗng nghe thấy tiếng ho khan loáng thoáng, những tiếng ho khan kìm nén này vang lên từ trong những ngôi nhà ở hai bên con phố, mật độ bệnh dịch rất đông. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dừng bước, hắn xoay người đi tới trước cửa một căn nhà, gõ cửa rầm rầm. ͏ ͏ ͏ ͏
Từ bên trong truyền ra một giọng nói già nua: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khụ khụ... Ai đó? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mở miệng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta là dược sư do Vương gia mời đến đây để xem bệnh cho các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bình bịch... Trong tiếng bước chân dồn dập, đại môn cót két một tiếng rồi mở ra, trước cửa, một lão đầu mặc áo bào xám xuất hiện, trong nhà thắp ngọn đèn lờ mờ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả nhìn một đám người ở bên ngoài, lão kích động la lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các người thật sự là dược sư đến để xem bệnh cho chúng ta? Mau vào đi! Ngài nhanh lại đây xem bệnh giúp nhi tử của ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Bình An đi vào trong nhà, lúc này bọn họ mới nhận ra rằng nơi đây còn là một trà quán. Trong không gian rộng lớn bày đầy bàn ghế nhưng bây giờ lại trống rỗng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng lão chợt động, người đến đây thật sự là dược sư sao? Thế nào lại có tướng quân nữa? Còn có mấy người ăn mặc hoa quý kia, hiển nhiên cũng không phải người bình thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng giờ phút này, lão giả đã không để ý nhiều như vậy nữa, một tay lão kéo lấy ống tay áo của Lý Bình An, dẫn hắn đi vào trong phòng, lão sốt ruột nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử của ta ở hậu viện, các ngài mau cùng ta đi đến đó, nhi tử ta phát bệnh rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tướng lĩnh bên cạnh Vương gia vừa định khiển trách thì Lý Hồng Vân đã vẫy tay, nên lời của tướng lĩnh kia chưa kịp nói ra thì đã nghẹn trở lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người đi một mạch tới một gian phòng ở hậu viện, lão giả đẩy cửa gian phòng phát ra tiếng kẽo kẹt, đèn đuốc lờ mờ chiếu sáng gian phòng, trên giường có một gã trung niên đang nằm, trên mặt mọc lên từng hạt đậu màu đỏ tươi, dưới ngọn đèn yếu ớt đang chiếu rọi, trông vô cùng đáng sợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Gã trung niên trên giường chậm rãi mở mắt ra, gã ho khan hai tiếng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân, ai đến vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả chạy đến bên giường và nhìn gã trung niên đang nằm trên đó, mừng rỡ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử, dược sư đến rồi, dược sư đến để xem bệnh cho chúng ta rồi, con uống thuốc mà dược sư đưa cho thì có thể khỏe lại đó. ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả ngước đầu nhìn Lý Bình An khẩn cầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đến bên giường và tỉ mỹ quan sát người bệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Người bệnh cũng mở mắt nhìn Lý Bình An, gã bi ai hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dược sư, ta còn lại bao nhiêu thời gian nữa? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vừa cười vừa nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Yên tâm đi, ngươi sẽ không sao đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vươn tay cầm lấy cánh tay của người bệnh, đặt bên cạnh giường, hai ngón tay của hắn ấn vào mạch đập trên cổ tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tiềm thức, tay của người bệnh khẽ động đậy, có ý muốn rụt lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng động! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nhất thời, cánh tay của người bệnh cứng đờ tại chỗ, gã có hơi khẩn trương. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người còn lại đều nhìn Lý Bình An với ánh mắt kỳ quái. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia lại gần Ngưu Đại Lực, nhỏ giọng thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Lực, Quán chủ đang làm gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Thật ra Ngưu Đại Lực cũng không biết Quán chủ đang làm cái gì nhưng bản thân hắn đã mặt dày nói khoác trước mặt Vương gia, hắn đã nói với Vương gia là hắn và Quán chủ rất thân thuộc, nếu bây giờ hắn nói không biết thì há chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Hắn nhỏ giọng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, đây là nguyên kỹ xem bệnh độc hữu của đạo môn, chỉ cần ấn một cái như vậy thì tình trạng trong thân thể người này như thế nào đều bị Quán chủ xem xét rõ ràng lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia nhỏ giọng cảm thán: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lợi hại nha! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Bạch Hiểu Thuần và Thạch Hạo nhìn Ngưu Đại Lực với ánh mắt kỳ quái: ͏ ͏ ͏ ͏
“Bọn ta còn không biết thì ngươi làm sao mà biết được chứ?” ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực nhếch mép cười nịnh hót với bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù điều mà Ngưu Đại Lực nói không phải tất cả đều đúng, nhưng hắn cũng đoán mò được tám chín phần rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bắt mạch là cái gì, đương nhiên Lý Bình An không biết, nhưng bọn họ có linh khí a! Hắn đưa một tia linh khí vào bên trong cơ thể của người bệnh, cùng với sự di chuyển của linh khí, hắn có thể biết rõ tình huống bên trong cơ thể của người bệnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An buông tay ra, hắn sờ cằm ngưng trọng suy nghĩ. ͏ ͏ ͏ ͏