Chương 287: Đệ Tử Tới
Lôi Bằng buồn bực hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Chủ giáo Hải Siêu ho khan hai tiếng, che ngực, sắc mặt âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ kỹ không bằng người thì chỉ có thể nhịn, tuy tu vi của hắn lợi hại nhưng ta lại không tin hắn có thể trị khỏi ôn dịch, luận về thuật trị liệu thì Thánh Đường ta mới là độc bộ thiên hạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Xa xa, trên không trung của cung điện, Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn xoay người bay đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần vội vã bay lên trời, theo sau Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Cấm quân phía dưới đều trợn tròn cả mắt: ͏ ͏ ͏ ͏
“Đây rốt cuộc là tình huống gì?” ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần bay ở phía sau Lý Bình An, gã nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, người uy hiếp bọn họ một câu như vậy có hữu dụng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chậm rãi đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ ôn dịch trước mắt, bần đạo không có thời gian cùng với bọn họ chơi trò đuổi bắt, chỉ có thể làm như vậy thôi, nếu như bọn họ thật sự dám coi trời bằng vung, làm ra những chuyện tàn nhẫn thì ngày khác bần đạo sẽ giết tới Hoàng đô, vì những bách tính này mà đòi lại công đạo cho bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi hai người bay về Mộc Hàn thành, còn chưa kịp hạ xuống đất thì đã nghe được vài tiếng kêu kinh hỉ vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy thân ảnh lớn nhỏ ngự kiếm, bay tới nghênh đón. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lộ ra nụ cười vui mừng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đến rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân một đầu tóc bạc, cung kính chắp tay thi lễ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện liên quan đến sinh mệnh, chúng ta không dám trì hoãn, cho nên đã đến đây từ sớm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo và Bạch Hiểu Thuần nghi hoặc đánh giá Viên Phần đang đi đằng sau Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
“Ơ! Đây chẳng phải là tên tù binh lần trước sao? Sau khi được sư phụ thả ra thì tại sao gã lại xuất hiện ở nơi này nữa chứ?” ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ở trên không trung nhìn lướt qua một cái, ở phía dưới thành trì, đường phố đã vắng tanh, một đội binh sĩ cưỡi ngựa ngẩng cao đầu đi tuần tra bên trong thành trì, cả thành trì ngoại trừ tiếng vó ngựa lộc cộc ra thì đều là một mảnh tĩnh mịch. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi xuống đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dẫn đầu bay xuống dưới, hắn có thể nhìn thấy đám người Lý Vân Hồng và Ngưu Đại Lực đang nghênh đón ở trước Vương phủ. ͏ ͏ ͏ ͏
Khi mọi người vừa đáp xuống thì Lý Vân Hồng đã vội vàng đi ra nghênh đón, hắn dùng lễ nghi đạo giáo mà mình mới học được, hắn hơi lúng túng cúi đầu chín mươi độ để bái một bái, vẻ mặt thân thiết tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, cuối cùng thì ngài cũng trở về. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng trước mặt Lý Vân Hồng, hắn vung phất trần rồi đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Vương gia không cần phải làm đại lễ như vậy đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia không thể không đứng dậy, hắn cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, từ sau khi ôn dịch bùng phát, trước là người của Thánh Đường rút lui, sau đó lại là đại quân vây thành, ta đã tuyệt vọng từ lâu rồi, bệ hạ ra lệnh đồ sát cũng ở trong dự liệu của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngay khi cả thiên hạ đều vứt bỏ chúng ta, là ngài đã đến Mộc Hàn thành, bây giờ cũng chỉ có ngài là muốn cứu chúng ta thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ở bên cạnh đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, con đã cứu được rất nhiều người rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt tươi cười khen ngợi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Vũ đạo trưởng đúng là rất lợi hại, dùng một trang giấy thì có thể chữa khỏi ôn dịch, đã cứu được tính mệnh của tiểu nữ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An trực tiếp hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dùng phù gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ hiển nhiên đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xuân Phong Hóa Vũ phù ạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Cười hì hì nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôn dịch này cũng không có gì ghê gớm hết! Con dùng một đạo Xuân Phong Hóa Vũ phù thì có thể giải rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ung dung hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi có biết có bao nhiêu người bị nhiễm ôn dịch không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ mặt ngơ ngác hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bao nhiêu? ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia bên cạnh cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu bốn tòa thành trì đều giống như Mộc Hàn thành thì người bị nhiễm hẳn là có đến mấy chục vạn rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ trợn tròn hai mắt, nàng kinh hãi kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái gì? Mấy chục vạn? ͏ ͏ ͏ ͏
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức nhăn nhúm lại, vẻ mặt khổ sở nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ta phải vẽ tới khi nào chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ở bên cạnh dương dương tự đắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng ngốc nghếch nữa, đợi ngươi vẽ xong mấy chục vạn phù triện thì người cũng đã chết hết rồi còn đâu, chuyện này vẫn phải dựa vào việc ta luyện đan, còn về lò luyện đan thì ta cũng đã để Bạch Vân sư đệ mang đến rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng ở bên cạnh nghe được thì ánh mắt của hắn hiện lên quang mang kích động. Mặc dù, hắn không biết luyện đan là cái gì hết và hắn cũng chỉ nghe nói đến luyện dược thôi, nhưng chỉ cần có thể giải quyết được ôn dịch thì đó chính là ân nhân quý nhân a! Hắn vội vàng duỗi tay ra, nở nụ cười xúc động: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ và mấy vị đạo trưởng, mau mời vào bên trong nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghỉ ngơi thì không cần đâu, bần đạo vẫn nên đi xem bệnh dịch thế nào trước đã. ͏ ͏ ͏ ͏