Chương 29: Mãng Sơn Cầu Cứu
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, hắn là ngoại môn đệ tử, không có tư cách chủ trì khách hành hương dâng hương. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong tỏ ra khó chịu, tuy biết đây là quan chủ kiếm cớ để hai tiểu sư tỷ ở lại, nhưng sao nghe mấy lời này lại thấy khó chịu vậy chứ? Ngoại môn đệ tử thì làm sao vậy? Ngoại môn đệ tử không phải người à! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ Thanh Tuyết nhìn về phía Thanh Phong, vẻ mặt bất mãn, ngươi thật vô dụng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Phong đen mặt, vung tay áo lên bỏ đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đứng lên đi! Ta sẽ đi với các ngươi một chuyến. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ quan chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng từ bi! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Đám nam tử mồm năm miệng mười kêu lên, tất cả mừng như điên đứng dậy, được cứu rồi, lần này thôn được cứu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, làm phiền ngươi chăm sóc đạo quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đạo trưởng cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn hoàn toàn không lo lắng cho vấn đề an toàn của Lý Bình An, nói giỡn sao, Siêu Phàm Nhập Thánh tuyệt đỉnh tu sĩ lại không đối phó được mấy tiếu Tế Linh chắc, hắn chỉ sợ quan chủ xuất lực quá lớn, làm núi non vùng này bị san bằng hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Ngưu! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu nằm ở ven tường xa xa lập tức xoay người lên, chạy chậm lại đứng bên người Lý Bình An, ánh mắt vô cùng linh động. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhẹ nhàng leo lên lưng nó, vỗ vỗ đầu nó nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu liếc mắt nhìn Mãng Sơn một cái, cất bước đi lên trước hắn, Mãng Sơn cung kính đứng đó, không hề cảm thấy việc một con trâu đi trước mình là có gì không ổn. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Thanh Ngưu chợt lóe lên chút hài hước, nó đột ngột đá hậu một phát, phanh một tiếng trầm vang, Mãng Sơn nháy mắt bay lên không, bùm một tiếng quăng ngã xa 3 thước, vẻ mặt ngây ra. ͏ ͏ ͏ ͏
- Mu mu! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu đắc ý kêu, vui vẻ chạy ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn che ngực lại đứng lên, liên tục ho khan. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy nam tử vội vàng tiến lên, một người quan tâm hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mãng Sơn, ngươi không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn xoa xoa ngực, nhe răng nhếch miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, đau thì có hơi đau, nhưng mà không bị thương. ͏ ͏ ͏ ͏
Một người đứng cạnh tỏ ra kỳ quái hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ta cảm thấy con trâu này cố ý? ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người còn lại cũng hơi hoài nghi, trâu kia cố tình đi lên trước Sơn ca, sau đó đột nhiên đá chân đánh lén, hơn nữa còn kêu lên đắc ý, thấy thế nào cũng là cố ý, chẳng lẽ trâu này là một tinh quái sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn tức giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đừng nói bậy! Nếu đạo trưởng muốn đánh ta, ta tự nhiên sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống đất chịu phạt, đạo trưởng cần gì làm ra hành động đánh lén này? Đạo trưởng đã đi rồi, chúng ta nhanh chân đuổi kịp đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này các nam tử mới bừng tỉnh, một đám cuống quýt chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đường xuống núi, Lý Bình An buồn cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn học được mang thù! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Thanh Ngưu hiện lên một tia phẫn uất, hiển nhiên còn nhớ rõ chuyện Mãng Sơn mang nó làm tế phẩm lúc trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vỗ vỗ cổ Thanh Ngưu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dừng lại đi! Chờ bọn họ một lát. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu dừng chân lại, đứng chờ giữa núi rừng, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp chung quanh. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Vài tiếng tiếng gào truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy nam tử như một đám mãnh hổ nhanh chóng bay nhảy giữa khu rừng, một lát sau đã đến bên cạnh Lý Bình An, ai nấy đều không hề có vẻ gì là mệt nhọc. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dẫn đường đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Đoàn người chậm rãi hạ sơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mãng Sơn, ngươi không sao chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn nhếch miệng cười, vỗ ngực mình ầm ầm, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, khỏe lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Thanh Ngưu tỏ ra miệt thị! Ngưu gia ta mà dùng Đại Lực Ngưu Ma Đề, một chân đá chết ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có biết tại sao nó lại đá ngươi không? ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng dựng lên lỗ tai lên nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con trâu này chính là tế phẩm mà ngươi mang đến lúc dâng hương trước đó, được ta lưu lại điểm hóa một phen, mở ra linh trí giữ lại. Ban nãy là nó trả thù ngươi thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn kinh ngạc nhìn Thanh Ngưu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là cống phẩm chúng ta dâng lên trước đó? Sao có thể? Nhìn một chút cũng không giống! ͏ ͏ ͏ ͏
Các nam tử còn lại cũng nhìn Thanh Ngưu đầy hoài nghi, cống phẩm lần trước là một con trâu già lông dài, mà con trâu này lại cơ bắp khỏe mạnh, da lông sáng bóng, thấy thế nào cũng không phải cùng một con! ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn cảm thán nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng thật là lợi hại! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo ta quý sinh, đã vào Đạo Môn tất có duyên với bần đạo, hiển nhiên bần đạo không thể giết nó ăn thịt được, nên mới điểm hóa nó một phen. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu quay đầu lại, kêu mu mu hai tiếng với Lý Bình An, trong mắt tràn đầy cảm kích. ͏ ͏ ͏ ͏