Chương 30: Bình An Tới Thôn
Mãng Sơn ho khan một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngưu huynh đệ, lần trước đem ngươi làm tế phẩm là ta không đúng, ta nhận lỗi với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu liếc mắt nhìn Mãng Sơn một cái, ánh mắt cực kỳ miệt thị. ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn lập tức xấu hổ, hình như mình bị một con trâu xem thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Đoàn người nói nói cười cười, hành tẩu giữa núi rừng, trên đường đi cũng không gặp bất kì dã thú nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Không lâu sau đã xuống chân núi, tới Đại Thạch thôn, các thôn dân đầu đang ngóng trông chờ đợi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thời điểm mọi người vừa bước ra khỏi núi rừng, thôn dân liền thấy được Mãng Sơn đi ở phía trước, còn có Lý Bình An đang cưỡi trên Thanh Ngưu. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Sơn! ͏ ͏ ͏ ͏
Một phụ nhân từ trong đám thôn dân lao ra, bổ nhào vào lòng Mãng Sơn, ôm lấy Mãng Sơn, ô ô khóc lớn. ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn đứng tại chỗ, ngây ra một lúc, cũng ôm chặt lại phụ nhân kia. ͏ ͏ ͏ ͏
- Cha! ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiểu nam hài mặc y phục da thú chạy đến bên cạnh Mãng Sơn, ôm lấy đùi hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Mãng Sơn vỗ vỗ lưng phụ nhân, an ủi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có việc gì, không có việc gì, đạo trưởng còn đây kìa! Đừng để đạo trưởng thấy mà chê cười. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này phụ nhân mới tránh ra khỏi lồng ngực Mãng Sơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng mang theo thôn dân đến chào đón, hắn cung kính thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng cứu Mãng Sơn một mạng, Đại Thạch Thôn thôn dân vĩnh viễn nhớ đại ân của đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Các thôn dân cũng đều sôi nổi kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng từ bi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, cảm ơn ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An xoay người hạ ngưu, vung phất trần cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vô Lượng Thiên Tôn, cứu tử phù thương cũng là việc mà Đạo Môn ta nên làm, mọi người không cần khách khí như thế. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng là người tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
- Người tốt, quan chủ thật là người tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng gõ gõ quải trượng xuống đất, bất mãn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều câm miệng cho ta! Ồn ào nhốn nháo thành bộ dáng gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả thôn dân lập tức câm miệng, không dám nhiều lời. ͏ ͏ ͏ ͏
Thê tử Mãng Sơn kéo theo nhi tử đến trước mặt Lý Bình An, quỳ xuống đất, lại vui quá hóa khóc mà dập đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng cứu Mãng Sơn một mạng, đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Hài tử kia cũng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng cứu cha ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vung phất trần lên, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thê tử Mãng Sơn chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo mạnh mẽ ập đến, không khống chế nổi liền đứng lên, càng thêm cảm giác đạo trưởng này không phải phàm nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng mang theo chút mong chờ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết đạo trưởng tới thôn ta làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đám người Mãng Sơn nói thôn các ngươi gặp nạn, mời ta đến tương trợ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng kinh hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng là tới trợ giúp chúng ta, thật tốt quá, thật sự là quá tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó khom ưng định quỳ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhíu mày, giương phất trần nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vô Lượng Thiên Tôn, nếu các ngươi có lòng cảm kích, xong việc đi dâng thêm mấy nén hương là được, không cần lễ lạy bần đạo làm gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng và chúng thôn dân chỉ cảm thấy không khí bên dưới như ngưng tụ thành thực chất, có làm thế nào cũng không quỳ xuống được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng không có cách nào, chỉ đành đứng lên, liên tục gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xong việc, toàn thôn chúng ta đều đi tế bái. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Như thế rất tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng đột nhiên vỗ lên đầu mình một cái, ảo não nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật là đáng chết! Sao lại để đạo trưởng đứng ngoài nãy giờ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lại vội vàng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đều tránh ra cho ta, để đạo trưởng vào thôn nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn dân sôi nổi tránh ra hai bên, nhường ra một con đường. Ai nấy đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn Lý Bình An, khiến Lý Bình An cảm thấy rất không tự nhiên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dắt Thanh Ngưu đi vào trong thôn, thôn trưởng tươi cười đầy mặt đi cạnh, chúng thôn dân theo sát phía sau. ͏ ͏ ͏ ͏
Đi vào trong thôn, Lý Bình An nhìn khắp nơi chung quanh. Trong thôn có một quảng trường bằng đá, phòng ốc được xây dựng chung quanh quảng trường một cách thứ tự, bên trong quảng trường có mấy giá phơi đồ, đều đang treo một ít da thú. Vài tảng đá lớn rải rác trên quảng trường, trước một vài căn nhà có bày một ít binh khí. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng đi ở bên cạnh, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng, Tế Linh kia ngày mai mới đến, ngài đến nhà ta nghỉ ngơi một chút, ta bảo lão thái bà nhà ta nấu ít thức ăn ngon. ͏ ͏ ͏ ͏
Ăn ngon? Trong lòng Lý Bình An khẽ động, nếu không ở lại một đêm? Vốn dĩ Lý Bình An dự định trực tiếp đi giết chết Lang Yêu gì gì kia, nhưng thôn trưởng đã khách khí thế này, thật sự khó mà cự tuyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hảo ý của thôn trưởng, bần đạo tâm lĩnh. Nhưng đến nhà của ngươi thì thôi, thật sự không tiện quấy rầy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thôn trưởng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không quấy rầy, không quấy rầy, đạo trưởng quang lâm là phúc khí của lão hủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng sẽ đến nhà ta! ͏ ͏ ͏ ͏