Dị Thế Đạo Môn

Chương 292: Có Rồi...

Chương 292: Có Rồi...
Lý Bình An bất chợt để lộ vẻ mặt mừng rỡ reo lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trương Trọng Cảnh, không ngờ sau khi hắn chết lại được phong thần. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong phút chốc hô hấp trở nên gấp gáp, Trương Trọng Cảnh là ai, khi sinh thời y được tôn xưng y thánh, sau khi chết đi lấy thân phàm nhân được phong thần, sau khi trở thành Dược Thần, y thuật của Trương Trọng Cảnh chẳng phải đã tới cảnh giới thâm ảo không thể hiểu được hay sao? Ôn dịch cỏn con thì là cái thá gì chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vung tay lên, cánh cửa vang lên một tiếng bịch rồi mở ra, hắn lập tức bước ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai thị nữ đứng hầu trước cửa hơi sửng sốt rồi vội vàng xoay người thưa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngài có gì phân phó? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia nhà các ngươi đâu rồi? ͏ ͏ ͏ ͏
Một thị nữ mau chóng cung kính trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Quán chủ đợi một lát, nô tỳ lập tức mời vương gia qua ngay ạ. ͏ ͏ ͏ ͏
Vẻ mặt Lý Bình An thoáng thay đổi trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần, bần đạo đã biết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An phi một cước bay lên trời, bay thẳng ra phía ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong tiền viện của vương phủ, Thanh Tuyết, Thanh Vũ mang theo vẻ mặt mỏi mệt đưa một xấp phù lớn cho một vị tướng quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Đứng bên cạnh đó chính là vương gia, trên mặt nở nụ cười vui vẻ. Theo báo cáo của binh sĩ từ đêm hôm qua, tác dụng của tờ giấy này đúng là rất lớn, khi những binh sĩ đeo lá bùa thì cho dù có tiếp xúc với bệnh nhân cũng sẽ không bị nhiễm bệnh, lòng quân tạm thời vững vàng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị tướng quân kia siết chặt tay, đấm bịch vào ngực, khom người chín mươi độ, cảm kích lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mạt tướng thay mặt các tướng sĩ đa tạ ân đức của hai vị đạo trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ngáp một cái, liên tục xua tay cười một tiếng giòn tan: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần, không cần cảm tạ, chúng ta cũng không làm gì cả, chỉ vẽ chút phù thôi mà. ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân cảm kích tiếp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Những tấm phù này đối với các tướng sĩ mà nói chính là vật cứu mạng đấy! ͏ ͏ ͏ ͏
Thị nữ trong hậu viện nhanh chân bước tới, đứng bên Vương gia muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia nhíu mày hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm sao thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Thị nữ ấy nhìn thoáng qua lá phù trong tay tướng quân với vẻ ngưỡng mộ, cung kính đáp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương phi hỏi, có thể giữ lại vài tấm bùa để Vương tử trong hậu viện sử dụng được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân cầm phù triện trong tay, vội vã nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được chứ, tất nhiên rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó nhanh chóng chia một phần định đưa cho thị nữ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đáy mắt thị nữ hiện lên vẻ vui sướng, nhiều như vậy, có lẽ ta có thể giấu trộm vài tấm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được! ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia quả quyết từ chối. ͏ ͏ ͏ ͏
Thị nữ và tướng quân đều đứng bất động tại chỗ. ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt vương gia tái xanh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Binh sĩ bên ngoài vì muôn dân mà bôn tẩu, phù triện này là thứ đảm bảo tính mạng của bọn họ, ai dám độc chiếm tham ô phù triện cho riêng mình, giết không tha. ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân để lộ vẻ mặt khắc khổ, lựa lời khuyên bảo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các tướng quân, binh sĩ có thể dùng tiết kiệm lại một chút, một tấm phù triện cũng có thể dùng chung với nhiều người, an nguy của các vương tử cũng rất quan trọng đó! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng khoát tay, nghiêm khắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần nói nữa, mỗi một tấm phù đều phải dùng trên người binh lính. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt tướng quân lộ rõ vẻ cảm động, thu cánh tay vừa đưa ra về lại chỗ cũ, trịnh trọng tuân mệnh: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Mạt tướng nhất định sẽ trao mỗi lá phù tới tận tay từng binh sĩ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Mạt tướng xin cáo từ! ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng quân quay người bước từng bước từng bước lớn ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng quay sang bảo với thị nữ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cũng đi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thị nữ cung kính chắp tay hành lễ, sau đó vội vã chạy về hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng quay lại hướng Thanh Tuyết, Thanh Vũ, nói tiếng xin lỗi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khiến hai vị đạo trưởng chê cười rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lo lắng cho an nguy của hài tử, đây cũng là chuyện thường tình mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, ánh mắt toát lên vẻ u buồn khó tả. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi giải quyết việc này đúng là không tệ! ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói vang lên từ chỗ trời cao. ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ... ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ vui mừng ngẩng đầu nhìn lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Lý Vân Hồng cũng ngước mắt nhìn lên trời, chỉ thấy Lý Bình An đang giẫm trên m Dương Thái Cực Đồ bay xuống từ không trung. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vội vàng chắp tay cung kính thi lễ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giơ tay đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia miễn lễ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng đứng thẳng người dậy, vừa háo hức vừa thấp thỏm nhìn Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, đã có cách chữa trị ôn dịch hay chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cười khổ lên tiếng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có... Không có cũng không sao, chỉ mới một ngày mà thôi... ͏ ͏ ͏ ͏
Ngữ khí đột nhiên ngập ngừng, cả người kích động run lên, khó tin được lời của Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có, có rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mỉm cười gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất