Chương 309: Đây Là Đạo Môn
Các binh sĩ thủ vệ ai ai cũng nửa quỳ xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Mộc Hàn thành, từng đạo kiếm quang giáng xuống từ trên trời, rơi vào trước Vương phủ. Từng vị đệ tử trờ về, ai cũng cười ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cùng đông đảo đệ tử đứng trước cửa bên ngoài Vương phủ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, không cần tiễn. Bần đạo phải đi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng vô cùng không nỡ, gã nhìn Lý Bình An, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngày khác bản vương tất sẽ đi Thương Mang sơn mạch, hành hương ở Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật nhẹ đầu, cười đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bần đạo chờ ngài! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chỉ tay một cái, m Dương Lưỡng Nghi đại trận thành hình trong không trung, trong chốc lát m Dương đã hội tụ giữa trời đất, một tấm Thái Cực Đồ được lập ở tầng trời cao hơn mười mét. Tất cả các tướng sĩ tuần tra trong thành đều rối rít ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, châu đầu ghé tai, khe khẽ bàn luận. Bách tính cũng mở hé cửa sổ nhìn lên Thái Cực Đồ trên bầu trời. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dẫn đầu, tung người bay lên đứng trên Thái Cực Đồ, các đệ tử còn lại cũng đều nhộn nhịp phóng lên bầu trời, rơi xuống sau lưng Lý Bình An, vững vàng đứng trên Thái Cực Đồ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm vang dội của Lý Bình An truyền khắp thành: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong thành không còn bệnh nhân bị ôn dịch, bần đạo tuyên bố ôn dịch đã được loại bỏ, giải trừ phong tỏa. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt quá! ͏ ͏ ͏ ͏
- Hu hu! Sống rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ! Đa tạ! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Phía dưới vang lên tiếng hoan hô nức trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Cực Đồ chậm rãi bay lên cao, càng ngày càng nhỏ trong tầm mắt mọi người, rồi biến mất hẳn trong tầng mây. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn Lý Vân Hồng, Ngưu Đại Lực quỳ xuống trước Vương phủ, họ dập đầu, lớn tiếng kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiễn quán chủ và chư vị đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Binh sĩ thủ vệ ở phụ cận cũng quỳ xuống cái phịch, cùng nhau hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiễn quán chủ và chư vị đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Cư dân gần đó cũng quỳ trên mặt đất, hô to. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng hô càng ngày càng nhiều, sau một lát trong thành không còn ai đứng thẳng, tất cả mọi người đều cung kính quỳ trên mặt đất, cảm kích thét lên từ nội tâm. Cảm xúc sục sôi bồng bềnh trên bầu trời trong thành, toàn bộ tòa thành đều âm vang một câu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiễn quán chủ và chư vị đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiễn quán chủ và chư vị đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đang bay trên đám mây phía trên, nghe được loáng thoáng tiếng hô hoán từ phía dưới truyền đến. Hắn quay đầu nhìn lại nhíu mày trong vô thức. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn cứ cảm giác rằng giờ phút này trong thành dâng lên một cỗ khí tức không tầm thường. ͏ ͏ ͏ ͏
Nên hắn vô thức vận dụng xem vận đoạn vận pháp môn. Hai mắt hắn tỏa sáng, trong mắt hắn không trung trên Mộc Hàn thành có một đầu giao long màu xanh đang bay lên thuế biến. Tấm vảy màu xanh của nó hiện lên kim quang nhàn nhạt, cái sừng như gai nhọn cũng nhanh chóng phân nhánh sinh trưởng sang hai bên. ͏ ͏ ͏ ͏
“Ngang!” Trên không trung của tòa thành vang lên một tiếng long ngâm mà phàm nhân không nghe được. Dưới kim quang giao long nghênh đón tân sinh. Một đầu Ngũ Trảo Kim Long trán phóng ra kim quang bay xoay quanh trên không trung Mộc Hàn thành, mắt rồng toát lên vẻ cảm kích biết ơn nhìn về phía Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay khoảnh khắc Ngũ trảo kim long thành hình, tinh thần của bách tính trong thành cũng trở nên thật tốt đẹp, tràn đầy chí khí chiến đấu, sâu trong nội tâm họ tràn đầy sự phẫn nộ với Khánh Đế của Khánh quốc, chỉ cần một cơ hội là có thể nổ tung. ͏ ͏ ͏ ͏
Trên Thái Cực Đồ, chúng đệ tử hơi nghi hoặc nhìn Lý Bình An, sư phụ sao vậy? Không nỡ rời đi hả? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cung kính hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngài nhìn cái gì thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vừa phát hiện một chuyện rất thú vị. Chúng ta đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thái Cực Đồ tiếp tục xoay tròn dưới chân mọi người, bay về phía tây. ͏ ͏ ͏ ͏
Chuyện thú vị? Bạch Vân nghi ngờ cúi đầu nhìn về phía Mộc Hàn thành, trong thành có cái gì có thể hấp dẫn quán chủ à? ͏ ͏ ͏ ͏
Trước phủ Trấn Tây vương, Lý Vân Hồng chậm rãi đứng lên, những người quỳ theo cũng đứng dậy. Tiếng hoan hô còn vang lên bên tai. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi rồi, quán chủ giáng lâm vào thời khắc nguy nan của chúng ta, rồi rời đi lúc chúng ta đã an toàn. Quán chủ đã cứu mấy chục vạn mạng người nhưng chẳng đòi hỏi yêu cầu gì chúng ta cả, cứ thế yên lặng rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực gật đầu thật mạnh, gã cảm thán nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, đây chính là đạo môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong mắt Lý Vân Hồng lóe lên hàn quang, gã nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai mới là người chúng ta cần giờ đã rất rõ ràng rồi. Nếu thánh đường đã rời đi thì cũng đừng trở về nữa. Truyền lệnh của ta cho khắp bốn thành: đổi thánh đường thành đạo quán đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị tướng quân bên cạnh gã ôm quyền cúi đầu nói “Vâng!” Rồi nhanh chóng quay người đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Vị tướng quân đứng sau lưng Lý Vân Hồng thì cười ha hả: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng đã đi rồi mà Đại Long vẫn dùng nghi lễ chắp tay, xem ra hắn không thay đổi được. ͏ ͏ ͏ ͏