Chương 308: Trở Về Núi
Lý Vân Hồng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, vạn phần không muốn Quán chủ rời đi, nhưng gã biết rằng mình không thể giữ người được, gã nhìn Lý Bình An đầy mong đợi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, không biết ngài dự định để vị đồ đệ nào ở lại? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ cần phải trở về núi để tu luyện cùng với bần đạo. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dưới trướng Bạch Vân có vài đệ tử của ta còn chưa thành tài, bần đạo sẽ cử vài người lại đây, mong Vương gia quan tâm chiếu cố bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn họ ư! Ánh mắt Lý Vân Hồng thoáng chút thất vọng, nhưng hắn vẫn vội vàng vỗ ngực đảm bảo: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Quán chủ hãy yên tâm, bọn họ ở đất phong của bổn vương, bổn vương nhất định sẽ không để bọn họ phải chịu khổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nghiêm nghị nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia đừng quá biệt đãi bọn họ, chỉ cần người có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ là được, còn lại cứ đối xử với bọn họ giống như những người khác, bần đạo không muốn đồ đệ trở thành kẻ bại hoại của đạo môn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng gật đầu liên tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! Được! Bổn vương nhất định sẽ làm như lời Quán chủ nói. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Hắc Lộc Thành, Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần cưỡi trên lưng con ngựa lớn, oai phong lẫm liệt nhàn hạ đi tuần giữa phố chợ không một bóng người, theo sau là Bạch Lãng tướng quân và một nhóm binh lính. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, ngươi xem ta có giống đại tướng quân không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo bĩu môi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẻ con! Không giống chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Gã ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Không gian phía trước đột nhiên nổi lên gợn sóng, một con hạc màu vàng nhạt từ trong gợn sóng bay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần lập tức dừng ngựa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vui vẻ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là tin tức của sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo gật gật đầu, chăm chú nhìn kim hạc. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Lãng cùng đoàn binh sĩ cũng nhìn thấy kim hạc, ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ. ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Lý Bình An từ bên trong truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệnh dịch đã được tiêu trừ, phong tỏa được dỡ bỏ, tất cả mau trở về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần sửng sốt, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Kết thúc nhanh như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Lãng và tất cả đám binh sĩ sau lưng Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần đều kích động nắm chặt nắm đấm. Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc, cả bốn tòa thành đều được cứu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo quay đầu nhìn Bạch Lãng, cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi rồi, chuyện trong thành giao cho ngươi đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Lãng vội vàng tung người xuống ngựa, gã quỳ một chân xuống đất cái phịch, cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ ân cứu mạng của hai vị đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Các binh sĩ khác cũng tung người xuống ngựa, cùng nhau quỳ xuống, ai nấy đều quát lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ ân cứu mạng của hai vị đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Pháp kiếm bên hông của Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần keng một tiếng, chúng nó ra khỏi vỏ, bay lên trời hệt như du long, vừa biến lớn vừa xoay tròn lơ lửng trên không trung. Từ trên thân ngựa hai người thoắt cái đã nhảy lên trên pháp kiếm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cúi đầu nhìn Bạch Lãng, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta đi rồi, việc giải trừ phong tỏa trong thành do ngươi phụ trách, chú ý đừng gây nên rối loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Lãng ngẩng đầu, cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đạo kiếm quang bay lên trời, xẹt qua không trung phá không mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bọn Bạch Lãng quỳ trên mặt đất thật lâu rồi mới đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Một binh sĩ lau nước mắt, đa cảm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo trưởng đi rồi, không biết đời này chúng ta còn có cơ hội gặp lại họ hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Lãng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, gã ung dung nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai vị đạo trưởng chính là thần long trên chín tầng trời. Nếu không vì đợt ôn dịch này thì chúng ta còn không có tư cách ngưỡng vọng bọn họ. Sau này hẳn sẽ không gặp lại nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lòng các binh sĩ đều nổi lên một sự buồn bã. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong Thần Ấn thành, Ninh Khuyết đi ra khỏi phủ thành chủ, quay người nói với thành chủ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôn dịch kết thúc, bần đạo cũng phải cáo từ rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thành chủ xoay người thi lễ, cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết ngự kiếm mà lên, phá không mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Bắc Cương thành, Bạch Vân đi ra khỏi phủ thành chủ, đi theo sau là Đại Bưu cả người mặc giáp. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi cũng nghe thấy lời quán chủ rồi đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bưu gật nhẹ đầu, gã cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôn dịch đã được loại bỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân dẫm chân xuống, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã chém thành chủ tòa thành này, nên sau khi ta đi sự vụ trong thành đều dựa vào ngươi, ngươi nhất định không được để xảy ra đại loạn sau đại tai này. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bưu cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thành chủ bị chém sẽ không mang đến phiền phức cho ngươi chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bưu nhếch mép cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đâu ạ, vương gia bảo sự cấp tòng quyền. Vương gia là Trấn Tây vương, có thể làm chủ việc giết một tay thành chủ... ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân gật nhẹ đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì tốt! Bần đạo cáo từ! ͏ ͏ ͏ ͏
Dứt lời, dưới chân dâng lên một đạo kiếm quang, Bạch Vân phá không mà đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bưu quỳ xuống cái phịch, cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiễn đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏