Chương 316: Khánh Đế Hạ Chỉ
Hồi lâu sau, Lý Bình An mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, vẻ mặt mỏi mệt, lẩm bẩm: "Hóa ra ai nhóm Tam Muội chân hỏa cũng đều phải chịu đau đớn như vậy sao?" ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn không hề biết rằng, đệ tử Đạo môn khi nhóm Tam Muội chân hỏa đều phải luyện hóa ngọn lửa ở bên ngoài trước, rồi sau đó mới thu nạp vào trong cơ thể. Nào có ai một ngụm nuốt xuống bao giờ? Quá lỗ mãng? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An từ trong hồ nước bay lên, đáp xuống ở bên bờ, lắc người một cái, toàn bộ nước đọng trên người trong nháy mắt đều được vẩy hết ra ngoài, thân thể khô ráo trở lại. Hắn xòe bàn tay ra, một ngọn lửa màu tím khẽ lay động, từ trong lòng bàn tay bay lên, tản ra nhiệt độ cao đến dọa người, không khí xung quanh đều bị thiêu đến nổi lên gợn sóng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lộ ra ý cười, một phen cố gắng rốt cuộc không uổng phí. Không Trung hỏa nhập thể thành công, lại chờ đến khi có được Thạch Trung hỏa là sẽ đầy đủ hết. Nếu để so sánh thì Thạch Trung hỏa có thể luyện được dễ dàng hơn. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đột nhiên sững sờ, không đúng! Trước đó khi ta luyện được ngọn lửa màu xanh cũng không hề có ý nghĩ muốn ăn thử mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ là do ta không dùng pháp quyết sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nắm chặt tay lại, ngọn lửa màu tím tiêu tan trong nháy mắt. Hắn lập tức bước nhanh về phía phòng mình, đẩy cửa phòng ra đi đến trước tủ đầu giường. Hắn cầm bình hoa trên tủ lên, phong ấn vẫn còn nguyên không hao tổn gì, một lớp màng mỏng màu vàng nhạt phong bế ở miệng bình. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giải! ͏ ͏ ͏ ͏
Một luồng ánh sáng lấp lánh lóe lên từ phía trên màng mỏng vàng nhạt, toàn bộ thân bình đều hiện lên một tấm phù triện. "Ba" một tiếng vang nhỏ, phù triện nổ tung, hóa thành những điểm sáng ánh vàng tung bay. Một ngọn lửa màu xanh từ miệng bình bay ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An yên lặng thực thi pháp quyết, ngọn lửa màu xanh không lay động chút nào, Lý Bình An cũng không hề nảy sinh ý niệm muốn nuốt ngọn lửa màu xanh này. Trong lòng bỗng chốc cảm thấy chán nản, lúc ấy hắn đưa ra kết luận vội vàng quá rồi, ngọn lửa màu xanh này kỳ thật không phải là Mộc Trung hỏa. Hắn liền tiện tay phong ấn Thanh Hải diễm vào bên trong bình, quay người bước ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua. Trong ba ngày này khung cảnh ở Tam Thanh quan vẫn là một vẻ yên bình, chúng đệ tử đều đang cố gắng tu luyện tu vi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhàn rỗi nhàm chán, mỗi ngày đều cùng Thập Nhị tiên sinh phi hạc truyền âm, nghe ngóng những chuyện mới mẻ bên ngoài. Nào là Đại trưởng lão Đông Phương Đế Minh của Thần Kiếm sơn cùng Hắc Quả phụ ở Vạn Yêu lâm liếc mắt đưa tình, nào là thánh tử Thánh Sơn lén xông vào Long Mộ ở Vô Tận hải bị đánh cho chạy trối chết, còn có Tử Hải của Bất Hủ tộc đánh lén thánh nữ Thánh Sơn, đủ kiểu tin tức. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không ngờ rằng Thập Nhị tiên sinh nhìn bề ngoài ôn tồn lễ độ, vậy mà cũng là một người nhiều chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong ngày, một đội hộ vệ của Cấm quân cùng một đội xe ngựa chậm rãi tiến về phía An Khánh thành, dân chúng đi lại trước cửa Đông vội vàng tránh sang hai bên đường, kính sợ nhìn đoàn Cấm quân. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tên lính thủ thành vội nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là người Đế đô phái đến, nhanh đi bẩm báo Thành chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Người còn lại gật gật đầu, cầm theo trường thương nhanh chóng chạy vào trong thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Đoàn xe ngựa vừa tiến vào trong thành, Thường Dương cùng phụ tá nhanh chóng cưỡi ngựa chạy tới, dừng trước đội xe của Cấm quân, nói lớn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chính là Thường Dương, Thành chủ của An Khánh thành, không biết là vị đại nhân nào của Đế đô đại giá quang lâm? ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói lanh lảnh từ trong xe ngựa truyền ra: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thì ra là Thành chủ đại nhân, Tạp gia đến để tuyên chỉ. ͏ ͏ ͏ ͏
Màn xe xốc lên, lộ ra bóng dáng một tiểu thái giám mặt mày thanh tú. ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương tung người xuống ngựa, quỳ trên mặt đất cung kính hô to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thần, Thường Dương lĩnh chỉ! ͏ ͏ ͏ ͏
Đám tùy tùng cũng đều nhao nhao xuống ngựa, quỳ gối phía sau Thường Dương. Tất cả bách tính trên đường lớn đều như gặp phải ôn thần, tránh sang hai bên đường, đứng từ xa nhìn xem. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu thái giám chậm rãi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin thành chủ đại nhân hãy đứng lên, thánh chỉ này không phải cho ngài, mà là cho Khúc Trì thần linh. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tia sáng lóe lên trong mắt Thường Dương đang quỳ rạp trên mặt đất, giao thánh chỉ cho thần linh? Phải chăng là vì sự kiện kia? Hắn nghĩ đến việc mấy ngày trước âm binh của Khúc Trì thần vận chuyển dược liệu, e rằng bệ hạ không vừa lòng, khóe miệng nở nụ cười, phế bỏ thần vị cũng tốt, đỡ phải ràng buộc. ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Công công đi đường mệt nhọc vất vả, nếu không ngại thì hãy vào phủ thành chủ nghỉ ngơi một lúc. ͏ ͏ ͏ ͏
Các quan viên quỳ phía sau cũng cung kính đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôi khỏi, việc nhỏ không dám làm chậm trễ chuyện của bệ hạ, làm phiền thành chủ đại nhân dẫn đường tới Khúc Trì thần điện. ͏ ͏ ͏ ͏