Dị Thế Đạo Môn

Chương 323: Mạnh Mẽ Khó Có Thể Tưởng Tượng

Chương 323: Mạnh Mẽ Khó Có Thể Tưởng Tượng
Thạch Hạo phỉ nhổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chỉ có ba người có công đức trên người. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không làm điều ác thì không đáng bị giết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Dĩ nhiên là ta biết! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nói một câu, cất bước đi về phía trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong đám đông, Thành chủ đá văng tên thần quan dưới chân, mở miệng quát: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mặt trời lên cao giữa trời, hành hình. ͏ ͏ ͏ ͏
Thần quan trẻ tuổi "phịch" một tiếng bị đạp bay, rơi xuống giữa quảng trường, phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Phải chết rồi, lần này thật sự phải chết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
"Rầm rập!" Binh lính đi đến trước mặt từng thần quan, cầm đại đao trong tay, tất cả thần quan trong lòng đều run lên. ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ từ đã! ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói non nớt từ bên ngoài vang lên. Bách tính đang đứng phía trước tự động tránh ra hai bên, Thạch Hạo, Ninh Khuyết từ đám đông tiến vào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Là đạo sĩ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đạo sĩ tới làm gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ôi! Chẳng lẽ đạo trưởng muốn cứu người sao? Nhưng bọn họ là người thờ phụng tà thần mà. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Bách tính sôi nổi nhỏ giọng nghị luận. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Thường Dương cũng run lên một cái, nhìn bóng dáng hai vị đạo trưởng một lớn một nhỏ đi tới, trong lòng gã nổi lên gợn sóng. Đạo môn đến cuối cùng vẫn quyết định ra tay sao? ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo và Ninh Khuyết đi vào giữa đám người, hai người ôm quyền chắp tay hành lễ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến thành chủ đại nhân. ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương mang vẻ mặt tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai vị tiểu đạo trưởng cũng đến xem náo nhiệt sao? Không ngại, có thể đứng bên cạnh bản quan, chỗ bản quan tầm nhìn tương đối tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Giết người tổn thương hòa khí, có gì đáng xem? Bần đạo vâng lệnh của sư phụ tới cứu người. ͏ ͏ ͏ ͏
Thần quan tuổi trẻ đang nằm trên mặt đất, trong ánh mắt lập tức dâng lên khát vọng, kích động nhìn Thạch Hạo, thì thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cứu ta, cứu ta... ͏ ͏ ͏ ͏
Bách tính cũng nhao nhao nghị luận: ͏ ͏ ͏ ͏
- A! Đạo trưởng tới cứu người, chẳng phải đã chứng tỏ bọn họ là người tốt sao? ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng chưa chắc, đạo trưởng cũng có lúc nhìn lầm đó? ͏ ͏ ͏ ͏
Một ông lão xông tới trước mặt Thạch Hạo, kích động kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ là người phụng dưỡng Tà Thần, tại sao phải cứu bọn họ? ͏ ͏ ͏ ͏
Nước mắt còn tuôn ra, thút thít nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi đáng thương nhà ta chính là do bọn họ hại chết, sống không thấy người chết không thấy xác! ͏ ͏ ͏ ͏
Một người phụ nữ khóc lóc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn cả con của ta nữa, con của ta vừa mới kết hôn! ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Từng tiếng chất vấn liên tiếp vang lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Dù sao Thạch Hạo vẫn là một đứa bé, hắn lập tức luống cuống chân tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết bước lên một bước, mở miệng giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ông lão, theo Tam Thanh quan chúng ta biết, Khúc Trì không phải là Tà Thần, chuyện con gái ngươi chỉ sợ còn có điều kỳ quặc khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Ông lão phẫn nộ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ nhi của ta đã chết rồi, còn có thể có điều gì kỳ quặc? Chính là do bọn họ hại chết. ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai, đạo sĩ cũng có mắt như mù sao? ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương cười như không cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi muốn cứu người, cũng phải nhìn xem bách tính có đồng ý hay không! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả bách tính đều nhìn Thạch Hạo và Ninh Khuyết, nhất thời cả hai đều yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư đệ, làm sao bây giờ? ͏ ͏ ͏ ͏
Sau đó còn thì thầm oán trách: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu biết trước như vậy ta sẽ không đến nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cưỡng ép ra tay đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đột nhiên Lão thần quan ngẩng đầu, mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta không biết chuyện thân nhân của các ngươi mất tích là như thế nào, nhưng ta có thể chắc chắn, tuyệt đối không phải do thần điện gây nên. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, rồi mở miệng nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thần điện tọa trấn tại An Khánh thành mấy chục năm qua, có lẽ chúng ta làm việc có chút bá đạo, nhưng có phải Tà Thần hay không, chắc hẳn các ngươi đều rõ? Khúc Trì thần đã từng ngăn cản thú triều, quỷ triều bảo vệ thành trì này, các ngươi đều quên rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Sắc mặt rất nhiều người lập tức trở nên phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương nhìn thấy như vậy, lập tức quát to: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hoang đường! Bệ hạ đã điều tra rõ ngọn ngành, các ngươi còn giảo biện, hành hình! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả binh sĩ lập tức giơ đại đao lên, sau đó chém xuống. ͏ ͏ ͏ ͏
Keng keng keng... ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng sắt thép va chạm vào nhau, tiếng đao gãy binh rơi leng keng xuống đất, tất cả binh sĩ đều mờ mịt nhìn chuôi đao trong tay mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Không biết từ lúc nào, trong tay Ninh Khuyết đã xuất hiện một sợi dây xích đen nhánh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương âm trầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dám ngang nhiên vi phạm ý chỉ của bệ hạ, các ngươi muốn tạo phản sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trời phân m Dương, người phân thiện ác, ác nhân chịu phạt, nhưng thiện nhân không đáng chết, trong này có vài người bần đạo muốn dẫn đi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Giỏi lắm! Các ngươi thật giỏi lắm. ͏ ͏ ͏ ͏
Uy áp khổng lồ chậm rãi phát ra từ trên người Thường Dương, giống như một đầu cự long đang thức tỉnh, quần áo, tóc đều không gió mà bay. ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả binh sĩ, bách tính chung quanh đều sinh ra sợ hãi, khom người hốt hoảng lui lại. ͏ ͏ ͏ ͏

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất