Chương 324: Sồ Ưng Vừa Trưởng Thành
Thường Dương tung người bay lên, đứng trên không trung cách mặt đất mấy chục mét cười mỉa mai nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như quán chủ của các ngươi đến đây, bản quan còn kính hắn ba phần, chỉ dựa vào hai thằng trẻ ranh các ngươi, cũng muốn cướp người trong tay bản quan sao? Không biết tự lượng sức mình! ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ngẩng đầu kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị thành chủ này lợi hại thật, so với người trước còn lợi hại hơn nhiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết lập tức nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, ngươi dẫn thần quan đi mau, ta ngăn hắn lại giúp ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo lập tức bất mãn kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dựa vào cái gì? Ngươi phải mang bọn họ đi mới đúng, để ta giao thủ với hắn, đối thủ lợi hại như vậy không dễ gặp. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, chuyện nguy hiểm kiểu này vẫn nên giao cho ta đi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, ngươi có xích sắt mang thần quan theo dễ dàng hơn một chút, hắn phải là của ta. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Trên không trung, vốn dĩ Thường Dương cho rằng bọn họ huynh đệ tình thâm, tranh nhau muốn ngăn cản phía sau, nhưng càng nghe hắn càng cảm thấy không thích hợp, đây rõ ràng là muốn tranh nhau giao thủ với hắn mà! Một tia giận dữ lóe lên trong ánh mắt hắn, khinh thị bản quan như thế, vậy thì các ngươi đều ở lại đi, một chưởng đột nhiên nhấn xuống, thiên địa nguyên khí hội tụ hình thành một chưởng ấn lớn chừng mười mét, chụp về phía hai người. ͏ ͏ ͏ ͏
- Để ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người đồng loạt hét lớn một tiếng, hai bóng người bay lên không trung, một đạo sáng trắng như ánh đao, một đạo đen nhánh dữ tợn như thiết câu, đồng thời lao về phía chưởng ấn, một tiếng ầm ầm vang lên, chưởng ấn to lớn vỡ vụn, nguyên khí tan vỡ, tạo nên từng cơn gió lốc ào ào bên dưới, tất cả mọi người trên đường phố đều nheo mắt lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đám nguyên khí hỗn loạn, hai bóng người phóng lên trời, Thạch Hạo đánh thẳng tới chỗ Thường Dương giống một đầu Tiểu Kim Bằng, chém thẳng một đao xuống đầu hắn, thân ảnh Ninh Khuyết quỷ mị xuất hiện bên người Thường Dương, vỗ ra một chưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương vội vàng vung chưởng nghênh tiếp, một tiếng bịch vang dội, hai người Ninh Khuyết, Thường Dương đồng thời bay về hai phía, một đạo đao quang sáng như ánh bạc chém qua chỗ hai người vừa đứng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo cả giận nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Minh, sao ngươi lại đẩy hắn ra ngoài thế? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư huynh, chỉ là trùng hợp thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngoài ngàn mét, Thường Dương đứng giữa không trung, vẻ mặt khó có thể tin nổi, trên bàn tay đối chưởng với Ninh Khuyết bị một tầng huyền băng màu đen phủ lên, cổ tay hiện lên màu trắng bệch không bình thường, sao có thể như vậy? Sao bọn hắn lại có tu vi bậc này? ͏ ͏ ͏ ͏
Từ khi Thường Dương tiếp nhận nhiệm vụ đến An Khánh thành, giám thị đạo môn, hắn vẫn cho rằng đối thủ của mình là quán chủ Tam Thanh quan và quán chủ Bạch Vân quán, nhưng qua lần giao thủ này, Thường Dương tuyệt vọng phát hiện, hình như ngay cả đệ tử của quán chủ Tam Thanh quan, hắn cũng không đánh lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Này! Đừng thất thần thế! ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương lập tức lấy lại tinh thần, hắn trông thấy thằng nhóc đang đứng ở phía xa bất mãn nhìn mình, tay hắn rung lên một cái, huyền băng bên trên kêu răng rắc một tiếng, rồi vỡ nát rơi xuống, tay hắn sờ lên đai lưng, kéo một thanh nhuyễn kiễm ra nắm chặt trong tay. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Thạch Hạo sáng lên, đúng là vũ khí kỳ lạ, chiến ý trong người hắn không ngừng tăng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Bóng dáng Ninh Khuyết lóe lên, thân ảnh giống như quỷ ảnh tản ra, bốn phương tám hướng đều là huyễn ảnh, từng sợi câu hồn liên phóng về phía Thường Dương. ͏ ͏ ͏ ͏
Nhuyễn kiếm trong tay Thường Dương lập tức bay múa, hóa thành một đám ngân quang, huyễn hóa ra một con phi điểu huyễn lệ sáng như bạc, che chở Thường Dương dưới cánh chim, câu hồn tỏa liên đâm vào cánh chim, phát ra tiếng leng keng không dứt, từng đốm lửa vương vãi khắp nơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo giận dữ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Minh, ngươi lại ra tay trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn đột nhiên xông ra ngoài, chém ra một đao sắc bén, không khí cũng bị một đao ấy chém nát. ͏ ͏ ͏ ͏
- Keng... ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đâm vào ngực con phi điểu màu bạc kia, con phi điểu lập tức run rẩy rồi nổ tung, lông vũ bay tứ tán. ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương cũng chật vật bay ra ngoài, một sợi xiềng xích đen nhánh vô thanh vô tức bay theo Thường Dương, xiềng xích lắc một cái rầm rầm, trong nháy mắt Thường Dương có chút thất thần, đã bị cái móc sắt to lớn ấy đâm vào ngực. ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụt... ͏ ͏ ͏ ͏
Thường Dương phun ra một ngụm máu tươi, lăn lộn trên không trung mấy vòng, bay ra khỏi thành mới miễn cưỡng dừng lại được. ͏ ͏ ͏ ͏
Thạch Hạo ảo não kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Minh, hiện tại ta dùng thân phận sư huynh ra lệnh cho ngươi, xuống dưới cứu thần quan ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Câu Hồn tỏa liên trong tay Ninh Khuyết, lập tức thu lại rầm rầm, biến thành một chiếc vòng tay tinh xảo quấn quanh cổ tay, hắn bất đắc dĩ nói: "Được rồi!" ͏ ͏ ͏ ͏