Chương 326: Bát Hiền Vương Với Tam Thanh Quan
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả thần quan lập tức đứng dậy khỏi mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, đệ tử dẫn bọn họ về trước. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An khẽ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi theo ta! ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó tất cả thần quan đều đi theo Bạch Vân rời khỏi chỗ này. ͏ ͏ ͏ ͏
Khúc Trì cảm kích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vung phất trần lên, cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không trách ta chỉ cứu mấy người này thôi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Khúc Trì vội vàng đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không dám, tự bọn họ làm điều ác, bị phạt là đúng. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lắc đầu cảm thán: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước đây ngươi đối xử khoan dung với bọn họ, Đạo môn rộng rãi nhưng cũng không cứu người làm xằng làm bậy, ác giả ác báo, thiên lý mới sáng tỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Khúc Trì xoay người nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là lỗi của tiểu quỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
Không lâu sau đó, Thạch Hạo và Ninh Khuyết đã cùng nhau quay về, vẻ mặt Thạch Hạo hưng phấn, hiển nhiên là đánh nhau rất cao hứng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một khoảng thời gian sau đó, Tam Thanh quan bình yên không có chuyện gì, nhưng Lý Bình An có thể cảm nhận được mơ hồ, sát khí đang tràn ngập trong thiên địa, trong An Khánh thành bên dưới cũng chìm trong bầu không khí căng thẳng, phủ thành chủ thu mua lượng lớn dược liệu và thịt hung thú, linh thú, nếu không phải do có Tam Thanh quan chấn nhiếp, sơn dân tế linh không tránh khỏi sẽ gặp phải tai ương, ngay cả Phong Thiên Dưỡng, số lần đến Tam Thanh quan cũng nhiều thêm. ͏ ͏ ͏ ͏
Hai tháng sau, Trấn Tây vương Lý Vân Hồng, Ngưu Đại Lực và Viên Phần lặng lẽ đồng hành đi tới Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng thở hổn hển nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi này chính là Tam Thanh quan sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần khỏe khoắn đứng bên cạnh, trong tay nắm chặt một thanh trường thương, quan sát Tam Thanh quan nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, chính là nơi này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng nhìn một vòng xung quanh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi này đúng là u tĩnh thật. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi sửa sang lại quần áo một chút, hắn bước đến gõ cửa đạo quán rầm rầm. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tới đây. ͏ ͏ ͏ ͏
Một giọng nói trong trẻo từ bên trong truyền ra, cửa đạo quán kêu kẽo kẹt một tiếng, rồi mở ra, Thanh Tuyết đứng sau cánh cửa, ngẩng mặt nhìn ba người đứng ngoài đạo quán, kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vương gia, sao các ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng chắp tay cúi người, vẻ mặt tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Thanh Tuyết đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Viên Phần và Ngưu Đại Lực cũng chắp tay cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cũng nghiêm túc chắp tay đáp lễ, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mấy vị thiện tín, mời vào! ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người Lý Vân Hồng đi theo Thanh Tuyết vào đại điện của Tam Thanh, mỗi người nhận lấy ba cây hương dài, cung kính quỳ xuống trước mặt Tam Thanh Đạo Tổ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khoảnh khắc khi bọn họ quỳ xuống, trong đầu đột nhiên hoảng hốt, trong nháy mắt đã trở nên trống rỗng, sâu thẳm trong lòng có cảm giác đang bị một đôi mắt vĩ đại nhìn chằm chằm, sau đó vô thức hồi tưởng lại cuộc đời mình, ͏ ͏ ͏ ͏
Một lúc lâu sau, ba người mang vẻ mặt hốt hoảng ra khỏi đại điện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cười hì hì đứng ngoài cửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng lấy lại tinh thần, cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mỗi lần dâng hương cho Tam Thanh Đạo Tổ, chính là đối mặt với một lần khảo vấn tâm linh của bản thân, may mắn mấy năm nay ta đối đãi với bách tính tại đất phong rất tốt, chưa từng làm ra chuyện gì đuối lý, nếu không khi nhìn thấy Tam Thanh Đạo Tổ chắc chắn sẽ chạy thật xa. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngưu Đại Lực và Viên Phần cũng khẽ gật đầu, bức tượng thần này thực sự thần kỳ quá mức. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết tò mò hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước kia các ngươi từng bái Tam Thanh Đạo Tổ rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước đó được các vị đạo trưởng cứu vớt bốn tòa thành trì, bọn họ đều đứng trên đạo quán, đương nhiên chúng ta phải đến đó triều bái một phen. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nghĩ đến điều gì đó, khẽ gật đầu, hình như đúng là có chuyện như thế, còn do đệ tử của Bạch Vân sư đệ làm ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Buông xuống chuyện kính bái Đạo Tổ, Thanh Tuyết cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi tới tìm sư phụ ta sao? Ta dẫn các ngươi đi, sư phụ đang ở sau núi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cảm kích nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Thanh Tuyết đạo trưởng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi đi theo ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Lý Vân Hồng đi theo Thanh Tuyết ra khỏi đạo quán, lượn quanh một vòng đi đến đằng sau đạo quán. ͏ ͏ ͏ ͏
Phía sau đạo quán, cây cối mọc thành từng bụi um tùm, quái nham kỳ thạch nối liền không dứt, tạo thành một con đường uốn lượn khúc khuỷu thông thẳng tới rừng sâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc mọi người đang đi trên con đường núi u tĩnh, Ngưu Đại Lực kinh ngạc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi này u tĩnh quá! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết vừa đi vừa giải thích: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước kia nơi này không phải như vậy, chỉ có cây nhỏ thấp bé thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Có một lần tiểu Thuần sư đệ luyện chế ra một viên đan dược kỳ quái, đan dược phiêu tán ra xung quanh, cây cối lập tức lớn lên, vây kín cả đạo quán của chúng ta, sau đó chúng ta đã sửa chữa lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Vân Hồng cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trước đây đã từng nghe nói, thuật luyện đan của Thuần đạo trưởng rất thần kỳ, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏